- PHẠM HỒNG OANH
Hoa táo
Hoa thì trắng, quả thì tròn Chín rồi mà táo vẫn còn vị chua Dẫu không lảnh lót như mơ Mà đôi khi vẫn chẳng vừa lòng ai
Viết cho ngày đã xa
Bao năm mình cùng học Bạn giờ phương trời nào Đời như căn phòng hẹp Không đủ niềm vui chung Có số phận thật không Bao lần tôi tự hỏi Người ta hằng mong đợi Vẫn vắng trên đường đời
Mẹ
Năm mươi tuổi, chợt thấy già Mẹ mong mỏi được làm bà ngoại thôi Vậy mà năm tháng cứ trôi Sáu mươi tuổi mới như lời mẹ mong Hành trình cùng với long đong
Tạp cảm
Ngập ngừng trước một vườn hoa Thấy sắc hoa đỏ ngỡ là hoa tươi Đánh lừa ánh mắt mình thôi Dưới cuống lá đã hoa rơi nhụy tàn
Bão
Chẳng vô tình đâu anh Khi lòng em bão nổi Cơn mưa chiều rong ruổi Ướt nhòe lời thương nhau. Nào phải tại ai đâu Khi mới là vĩ độ Nơi hình thành muôn thuở Tâm bão, vẫn là anh.
Dì ơi
Ở cách quê chẳng quá dài Mỗi năm cũng độ một hai lần về Cỏ xanh mướt dải bờ đê Mà bước chân đã lạc về xa xăm. Tin dì đau đã nhiều năm Mà ba bẩy lượt mới thăm được dì
Tạp cảm cho mình
Tự quên mình giữa bao người Để lòng tĩnh lại trong lời lao xao. Khoảng trời xanh ở nơi nao Mà sao sấm chớp, mà sao cầu vồng!