- PHẠM HỒNG OANH
Mỗi ngày
Vừa rực rỡ thế ban mai Mới trưa đã nhuốm hình hài hoàng hôn Đêm về bỗng thật mình hơn Hoa tàn, trăng lặn, mây buồn, mưa dai.
Đoản khúc đầu năm
Không chỉ là ngày Tết, mà cả những ngày thường, ngày lễ, ngày rằm, mỗi khi cầm những bông hoa đã tàn ra khỏi nhà mình và mang chúng đến thùng rác, lòng cứ bần thần, nao nao rất lạ.
Cho một chiều đào phai
Xuân chợt về trong một sắc đào phai Mùa đang mới trong những chiều chưa mới Tôi gặp hoa, hoa chỉ cười không nói Cánh hoa nào vừa nở mới trong tôi?
Vu vơ trong chiều
Lang thang cuối phía trời chiều Gió mây xé nát những điều mộng mơ, Trái tim đắp đập, xây bờ Sao giờ là một bến đò vắng tanh?
Tạp cảm với Mẹ
Mẹ ơi, con lại viết thơ thôi, Vì như thế còn ích hơn ngồi khóc, Những nỗi đam mê, những niềm day dứt, Lặng theo cơn lũ qua mùa. Giá mà ngày con mới tập đi,
Hình như
Hình như trong những gọi mời Có lời rộn rã, có lời xót đau, Có bàn tay vẫy từ lâu Ta lưu lạc giữa ngàn sâu nhạt nhoà. Hình như sau những hiền hòa Có con sóng khóc vỡ òa biển khơi,
Tạp cảm
Sao lại nhốt mình trong căn phòng tối thế? Khi ngoài cửa sổ kia Nắng chẳng nhạt màu, Hoa vẫn đằm hoa! Sao lại để chuyện hôm qua Ám ảnh vào ngày mới,