- PHẠM HỒNG OANH
Lời thu
Có gì mà cứ xôn xao Sớm nay thức dậy thu vào mắt em Bầu trời sót ánh sao đêm Như chưa tan được nỗi niềm năm canh Lời thu sao quá mong manh Điều chưa nói đã tan thành hư không.
Hoa Dâu da
Bồng bềnh như những chùm mây Mùa hoa rụng, giống mưa bay trắng trời, Quả xanh chỉ có một thời Mà sao chua suốt một đời người ăn.
Tùy hứng qua sông
“Qua sông thường phải lụy đò” Tôi mang tùy hứng đi dò nông sâu Người xưa mang nón trao nhau Tôi đem quai nón buộc đâu bây giờ… Chậm chân đò đã sang bờ
Cổ tích viết lại
Tấm ơi! Dì may cho con chiếc yếm đào đây Con mặc vào lúc đi hội nhé Còn đây là manh áo dì mới vá Con mặc vào những lúc chăn trâu Tội cho con mới tí tuổi đầu Mồ côi cha lại mồ côi mẹ
Thị Màu
Bởi vì mang tiếng lẳng lơ Nên lời đám tiếu đến giờ chưa tan Đâu đây tình thật, lý gian Đời không quên rái: lại oan Thị Màu Chao ơi, câu nói phủ đầu
Nói với cũ càng
Bất ngờ mình gặp lại nhau Giữa một đám cưới cô dâu người làng Hình như còn chút ngỡ ngàng Hình như còn chút bẽ bàng chưa tan Thôi thì chạm phải trái ngang
Xuân
Bên sông ngô đã trổ cờ Cỏ xanh biêng biếc những bờ bãi xa Nõn nà gió, nõn nà hoa Mà sao xuân của riêng ta chưa về…?