- THÁI VĂN SINH
Gửi lại nhé
Gửi lại nhé, giảng đường xanh mơ ước Tiếng đời vang náo nức qua phòng Đường đi học bước chân dài khát vọng Nghe bác tài gắt gỏng lúc nhờ xe
Em cứ chờ chồng đi
Em cứ chờ chồng đi Nàng Tô Thị đã ngàn năm hoá đá Em cứ chờ chồng đi Người con gái Nam Xương nghiệt ngã Em cứ chờ chồng đi Nhưng em ơi Người đàn ông của em, Có khi cũng chỉ còn ảo ảnh Có khi đang ở bên cô gái khác chờ chồng
Phù sa
Dòng sông chảy mãi Để lại phù sa Hồng thêm đất bãi Xanh màu bao la. Cuộc đời sẽ qua Những gì ở lại Sẽ là phù sa Đọng vào năm tháng.
Chọc sàn
Tình rừng chuếnh choáng men say gậy trúc ngượng nghịu dẫn ngày vào đêm Cầu thang chín bậc ngủ yên rón rén đánh bạo liều phen giải bùa Hổn hển đỉnh gậy chờ mưa
Em
Em tia chớp Rạch nát sự yên tĩnh đời anh Em Ảo giác, trong mơ Nhưng có thật, trong đời Cần sa của tâm hồn Có khi là tốt Nó thức dậy Những bình minh chết Thức dậy những đớn đau
Bắt đầu từ đó
Bắt đầu từ đó em ơi Hồn anh có một mặt trời là em Ngỡ ngàng bao cái thân quen Thẹn thùng giây phút đầu tiên trong đời Anh như thuyền giữa xa khơi
Khác
Bạn tôi đam mê phong thủy Suốt ngày Thế đá, thế cây Thế đất, thế nhà. Tôi quan tâm thế sự Thường nghĩ về thế nước, lòng dân Nhân quả ở đời Dâu bể, trầm luân.