- TRẦN HUYỀN TÂM
Chiều mưa nơi biển xa
Chợt thấy mình có lỗi với hoàng hôn Khi trời chiều quên tãi vàng ráng đỏ Mặt nước sậm sì ướt mọng bờ mi gió Sóng bơ phờ bên bờ đá lặng câm.
Nửa chừng Thu
Một nửa mùa cốm đã thơm Trong vòng tay sen biếc sắc Một nửa mùa hương thầm nhắc Thu giờ đã nửa chừng viên. Một nửa mùa vén luống tiên Thâm quầng lời mây bóng nước
Tìm quên
Ơ kìa Tháng Chín đã sang Sao ngâu vẫn nhoèn mí ướt Lời hẹn thề bong bóng nước Tan nhòa một chốc hư không. Chiều loang tím sắc bèo bồng Chảy trôi vầng mây cánh trắng
Người đến từ hôm qua
Em là người đến từ hôm qua Nụ cười hồn nhiên trong trẻo quá Ta như tắm trong mát lành cơn mưa mùa hạ Trong rạo rực nồng nàn hoa lá mùa xuân.
Thu xanh
Đọn tóc heo may mỏng mảnh Vờn chiều rủ tím lòng đêm Dịu dàng từng nụ mưa êm Nở sao vui ngàn mắt sóng. Nắng thiền xanh con đường vắng Nâng niu hươm bụm mây vàng Thời gian gom hết cũ càng Phong rêu hàng mi mái phố.
Thu an
Đã thấy Hè thoáng vướng vất ly tao Nắng hanh hao khởi sắc vàng lên lá Sen cuối vụ thương về nơi gió cả Cọng khô nào hờn mát ngọn heo may.
Thu chín
Em đưa mùa thu đi đâu Mà sóng mắt chiều lơi tím thế Lòng tôi thành cơn gió mùa đa đoan cả nể Đem chênh chao níu giữ mái xuân thì.