- Sáng tác mới
Đừng lưu dấu vết. Thanh thản dừng chân Chẳng bám víu vào điều gì, cứ dừng rồi đi tiếp. Không tránh duyên đến, chẳng níu duyên đi Buông bỏ là tự do, bám víu là khổ ải Đến với đời tay trắng, rời cõi đời tay không....
Con người ta nếu như có thể hiểu được “buông” thì ấy chính là bậc trí giả. Buông là biểu hiện của từ bi, trí tuệ và sự trưởng thành. Nó khác với “buông tha” hay “vứt bỏ” vốn là một dạng trốn tránh thực tại....
Chẳng có gì để ngạc nhiên hơn Mưa làm ướt những lời chưa kịp nói Anh đáng trách như cơn mưa ấy Chút vô tình làm giá rét thơ em. Sét phũ phàng xé nát bình yên Chớp không thôi những điều hăm doạ,...
Tự bao giờ tôi nợ tôi Cha sinh mẹ dưỡng một đời thương yêu Cái tôi nợ, gió buổi chiều Thổi trầm tư trước những điều trầm tư Cái tôi nợ, thiếu nợ dư Chưa đủ nợ đủ,...
Sài Gòn đang ốm chút thôi Rất cần nhiều lắm những lời động viên! Mở lòng chia sẻ ưu phiền Chung tay tìm lại an nhiên lẽ thường... Sài Gòn cần lắm tình thương...
Chùm mây áo trắng Vừa đến mùa hè Nghìn cây nổi dậy Ran trời nhạc ve Thoáng một chiều kia Chùm mây hoá phép...
Thơm từ thời học trò Đến hôm nay vẫn vậy Trong lùm xanh hoang dại Lấp ló vàng đua hương Thơm như là mít chín như ổi mềm vàng cây Thơm cả tiếng chim hót Ngọt kỷ niệm từng ngày...
Tàn hạ vừa lạ vừa quen Ngày mưa nghiêng đổ tóc đêm rối bời Nhắm mắt ngỡ tuổi đôi mươi Nghe cơn gió lạc lõng thời yêu đương...
Như một người đi mải miết không ngoái lại nhìn chỉ đến khi mệt mỏi Dừng chân Nghỉ Đấy là mùa thu! Em đã từng đi qua những chặng đường xa...
Nhớ một thời thơ bé Mình rất hay bị đòn! Vì không nghe lời mẹ Mải chơi, quên cả cơm! Đi học thì quên vở Có khi quên làm bài...
Lũ chim nhạn ở đâu rủ nhau về Bay chấp chới trên lúa đồng trĩu hạt Bưởi vườn ai vào thu vàng thơm ngát Mùa đã về trong hương sắc đồng quê...
Một lão hòa thượng ở ngôi chùa nọ rất yêu quý một chậu hoa lan thanh nhã, ông thường đích thân nhổ cỏ tưới nước, bắt sâu cho nó. Cây hoa lan dưới sự chăm sóc tận tình của ông, trông vô cùng khỏe mạnh, trổ ra những bông hoa rất đẹp....
“Bỉ” là cái kia; “Sắc” là ít; ” Tư” là cái ấy; và “Phong” là nhiều. Như vậy “bỉ sắc tư phong” là điều kia kém thì điều này hơn; cái kia ít thì cái này nhiều, chỉ luật thừa trừ của Tạo hoá. Ta cũng có thể hiểu “bỉ sắc tư phong” là chỉ người đàn bà đẹp có cốt cách phong thái. Bỉ là người đàn bà; Sắc......
Gió Lào làm nở hoa Sim, Gọi hoa Mua tím, tìm chim cuối trời. Gió Xuân gợn sóng không lời, Gọi Lưu Ly nở những lời Bâng Khuâng....
Chẳng hiểu tại sao cứ mỗi lần Anh đưa tôi đi biển thì trời lại mưa bão. Mưa lớn, gió gào, biển động. Thật khiếp sợ khi phải chứng kiến cảnh biển cả nổi giận. Mà trước đó đang là biển rất bình yên. Lần nào cũng vậy, buổi chiều trước khi cơn bão tới, chúng mình đã được hưởng những giây phút biển thảnh......
Cơn mưa chiều giúp vợi đi cơn nồng Nỗi lo lắng vẫn dồn về nghẹt cổ Truyền hình báo có thêm nhiều ca đó Chỉ ở nhà, vẫn còn ngỏ 5k?...
Heo may ngô thỏ thẻ cờ Hong lưng áo chẽn vệt mồ hôi loang, Sữa đông bụng nếp hoa vàng Tích Chèo ấp nghén cả làng thức khuya...
Ngỡ ngàng gặp bóng dừa xanh Bên kênh phủ bóng mát lành nên thơ Ngọt ngào tìm một giấc mơ Dáng ai thoáng hiện bên bờ kênh xưa......
Cây vừa trút lời xao xác lá, Em hay là mùa cũ đang qua, Giời như rắc bao nhiêu lững thững Có con đường đi mãi, chẳng thể qua!...
Chị bán rau nghèo vừa biếu tôi bó rau Chị dặn khẽ: khi hết rau cứ nhắn Chỉ một bó rau, có chi nhiều nhặn Lúc khó khăn này, bác cứ lấy mà ăn...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!