- Sáng tác mới
Em có thấy trong những làn mưa sa Giọt nắng hồng của ngày qua đọng lại Em có nghe trong lời buồn sóng hát Nhịp hò khoan thuyền vắt lưới ra khơi. Em có thấy khi mùa đông lá rơi...
Ngồi buồn lại ngắm bàn tay Ngón to nhỏ ngón ngắn dài khác nhau Ngón nào đứt ruột cũng đau Ước chi mười ngón như nhau cả mười....
Con là ánh nắng mai Rạng ngời trong mắt mẹ Mỗi nụ cười con hé Làm tim mẹ rộn vang. Bàn tay nhỏ dịu dàng Ôm mẹ khi nũng nịu
Ba về, con tíu tít Chạy ào ôm lấy ngay....
Em cứ trách anh không về với cỏ Để sương một mình lấp lánh soi trăng Những khát khao dâng lên từ đất Kết nụ hôn … rơi vỡ trong đêm ! Em cứ trách anh – mưa ướt mùa xuân...
Em nhặt vầng trăng dưới đáy sông Anh đánh rơi trong bước vội qua cầu Trăng méo mó cong queo hờn giận: “Sao không đợi bàn tay nhung nhớ Sao không chờ anh một ngày lẻ bạn Hết vô tình, hết hờ hững quên trăng?“...
Tháng ba đã về. Nàng biền biệt đã lâu để thương nhớ, ngóng trông cho bao người. Lạ thế, đi thì nhớ, ở thì yêu đến mê say là tháng ba nồng nàn, căng tràn sức sống. Tháng ba hấp dẫn từ sắc màu: Ngùn ngụt cháy đỏ trời hoa phượng, tinh khôi thanh khiết cánh hoa ban Tây Bắc, chùm hoa bưởi vườn nhà....
Hai anh em nhà nọ Mồ côi cả mẹ cha Anh trai và em gái Sống yêu thương chan hòa. Có ngày đi nhặt củi Có ngày đi ăn xin Khi vào rừng hái nấm Mà đùm bọc anh em....
Tuổi hai mươi Chói chang nắng, lá non tươi Thế giới nhiệm màu, Gió, mây, hương thơm Và tất cả Dạt dào Trong mắt anh! Em chẳng biết Anh có thấy tình yêu em đốt lửa ... Trời xanh cao vút...
Hoàng hôn ngả mình bên sông tím Thành phố lim dim Nụ hôn đầu chìm … loang sóng nước ... Môi đỏ lựng Con tim dừng, Không thở ... Hai năm tình thầm Nụ hôn không có cả trong mơ. Đêm bồi hồi nhớ Giấc ngủ trong màu tím Nắng sớm về Đỏ lịm Nụ hôn còn trên môi...
Gặp anh vừa tuổi hai mươi Mắt xanh, xanh cả góc trời! Khi màn đêm buông lơi Là lúc em chờ đợi Anh đến chơi
Lời hát thì thầm...
Hai người đập một mình tôi Bao nhiêu kẻ đứng người ngồi vỗ tay Chẳng can gián lại khen hay Làm trò tiêu khiển thế này khổ chưa....
Có một đứa em bảo tôi rằng: Sao em thấy chị chẳng mấy khi buồn? Tôi nói với nó: Cứ bình thản như dòng nước chảy, như mây trời trôi em nhé! Nó trách tôi: Chị dạo này văn quá, em ngại nghĩ lắm! À! Vậy chị nói thế này cho nó đời hơn một chút: Cứ bình thản mà bước, đơn giản mà sống thôi em nhé!...
Thấy mây đen sẫm dần Cô vội mang ra sân thùng xô chậu Chẳng bao lâu từng thứ một đầy Cô lôi nốt cả nồi xoong bát... Chợt ước
Mọi thứ trong nhà đều mang dáng khum khum...
Những ngày mưa phùn gió bấc mang theo cái rét ngọt lùa qua từng ngõ nhỏ, len lỏi vào từng kẽ áo, khiến lòng người không khỏi se sắt. Trời xám xịt, mưa bụi giăng giăng như một lớp màn mỏng phủ lên phố phường, khiến mọi thứ trở nên mơ hồ, bảng lảng....
Có một ông quan huyện Xử án rất tài tình Địa hạt người quản lý Dân sống rất yên bình. Có cuộc sống tươi đẹp Là nhờ người đứng đầu Tôi xin kể lần lượt Quan huyện xử như sau:...
Noel lất phất mưa bay Se se giá buốt bàn tay héo mòn Gió Đông cào cấu cung buồn Mây xơ xác phủ chiều buông tóc mềm Hỏi người còn nhớ hay quên.. Còn quên hay nhớ Noel độ nào Chuyện đêm ký ức lao xao...
Xới một bát cơm nóng Dâng cúng khắp muôn phương Mẹ mắng bảo cúng Phật Sao cúng chúng sinh thường. Nếu Phật có cơm nóng
Mẹ nghĩ Phật làm gì?...
Ngay bên kia đường có bến xe của trường Mấy bước chân thôi là con tới đó Nhưng đừng quên gọi bố dắt qua. Sáng sớm đường thưa Thực ra càng nguy hiểm Con rời nhà còn ngậm cơm trong miệng Nếu con đặt bước nhầm lỗi của bố trước tiên....
Mưa xuân gieo hạt ngang trời Cỏ như từ hạt mưa bời bời lên Chạm vào một chút tay em Mùi thơm cỏ ngọt ngược lên môi mềm....
Mùa xuân về mang theo ánh nắng vàng dịu dàng, lan tỏa khắp muôn nơi, đánh thức vạn vật sau những ngày đông lạnh giá. Ánh nắng đầu xuân không gay gắt mà ấm áp, nhẹ nhàng như bàn tay mẹ vuốt ve cỏ cây, làm bừng lên sắc xanh mơn mởn của lá, sắc thắm rực rỡ của hoa....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!