- Sáng tác mới
Người như chiều nắng quái Giữa một ngày bão giông Bão tan rồi nắng mãi Tinh nghịch đùa với mây Bên nhau từ ngày ấy Lá rụng đã bao mùa...
Muốn gửi cho anh mảng nắng vàng phố cổ Hà Nội mùa thu trong vắt đến lạ kỳ Muốn gửi cho anh mùi thơm hoa thiên lý Nở ở vườn nhà nơi dậu giáp nhà anh Sắp cuối thu rồi nên trời mãi cao xanh...
Không hiểu nguyên cớ gì mà mấy tuần nay mình lại bị “cái tâm trạng” dắt đi lòng vòng, quẩn quanh, rất vớ vẩn. Nó dắt mình từ cung bậc này sang cung bậc khác. Chóng hết cả mặt. Lúc thì rơi vào trạng thái trống rỗng, chả thích gì, muốn gì, quan tâm gì hay thờ ơ gì. Chả phải là mệt mỏi, chả phải là......
Người ra đi xin như giọt mưa hiền Cho đất lại bình yên màu xanh cũ Nắng rực rỡ trong chiều như nhắn nhủ Thoáng chút gì hương bưởi Tháng Ba ơi!...
Tháng Bảy rì rào Con chuồn chuồn bay thấp Đất trời thỏa thê cơn khát Sông chẳng kén dòng nên nước thảnh thơi trôi. Xuân vẫn biếc xanh mướt nụ non chồi Hạ, Thu, Đông cũng hết mình tươi thắm...
Chắc rằng người đã quên tôi Câu thơ người cũng bỏ rơi bên thềm Đâu còn những phút hàn huyên Giãi bày tâm sự, ưu phiền bên nhau...
Ngọt ngào ru ngón tay mềm Lời ru ấm cả nỗi niềm năm canh. Ru hời đọt nắng tơ xanh Ru thơm cho mãi ngọt lành lời hoa. Dặt dìu ru bước đường xa Cho vui gần lại, cho ta về mình....
Có câu rằng: Muốn đi nhanh thì đi một mình. Nhưng muốn đi xa, đi nhiều, thì cần đi cùng với mọi người. Làm việc cùng nhau bao giờ cũng mang lại hiệu quả tốt đẹp hơn, bởi các thành viên là cùng làm, cùng đi lên, cùng chịu, cùng hưởng....
Lũ chúng tôi ngồi bên nhau trong một quán cà phê vào một buổi chiều thu. Nhân lúc nói về đời sống thường nhật ngày càng khó khăn, một đứa nói: “Tớ ngộ ra rằng để mua được cái nhà tử tế để ở, tớ cần 40 năm nữa để tích cóp”....
Đeo đồng hồ giá 300 đồng, hay giá 30 đồng cũng như nhau cả vì cũng chỉ để xem giờ. Để mà say thì whisky loại 400 đồng và rượu đế loại 4 đồng cũng như nhau cả thôi...
Nói về Thơ Đường, có thể thấy ngay đó là sự sáng tạo tuyệt vời về ngôn ngữ. Bởi thơ Đường là ý tại ngôn ngoại, là thơ ít lời mà nhiều ý, ý ở ngoài lời. Mỗi bài thơ giống như một bài toán ngắn gọn nhằm giải đáp một vấn đề xã hội nào đó....
Tháng Tư về, giữa bạt ngàn hoa lá, sắc màu của nửa xuân nửa hạ thì có những bông hoa màu hồng tươi đang lấp ló trong những lớp lá xanh nõn nà trên mặt đầm, hồ, như chờ đợi những cơn mưa đầu mùa hạ bắt nhịp sẽ bung lụa, sẽ bừng nở lung linh, đấy chính là những nàng sen hoàng hậu, những bông sen tinh......
Từng đóa Sen vươn lên, vươn lên Sáng lấp lánh, diệu kì, thanh thoát Hương Sen tỏa dịu dàng ngan ngát Sớm trong lành, thơm thảo, tinh khôi....
Buổi sáng nay có gì khác lạ. Trời trong xanh nắng vàng rực rỡ. Gió mơn man thủ thỉ bao điều. Bát ngát sân trường dàn hợp xướng ve kêu. Phượng cuống quýt đơm từng chùm hoa lửa....
Nhắc đến ngày xưa, hẳn ai trong chúng ta cũng muốn lang thang dọc miền ký ức, mong được quay trở về thời ấu thơ, về cái thuở “chưa biết buồn” mà nhà thơ Hồng Oanh từng nhắc đến trong bài thơ “Về thành phố trước cơn mưa”....
Một chiều lên đỉnh Fansipan, biết nơi đây vẫn ngàn đời mênh mang sương khói. Một chiều với Thinh không, biết đâu là ranh giới giữa hai miền hư thực nơi mà ta đã đôi dịp được đi về. Một chiều đứng bên kim tự tháp mang tên 3143, thấy bây giờ thời gian là trân quý lắm. Một chiều đi trong huyền ảo đất......
Ngồi một mình. Nghe đâu đây hơi thở của mùa xuân dâng mơn man. Biết mùa xuân đã chín. Bóng chiều dần dần nghiêng xuống vai ngày, xuống ranh giới của đêm. Chiều tím rịm. Sẽ sàng tiếng kim đồng hồ chạy quanh quanh tích tích. Mùi hương hoa nhẹ nhàng tỏa lan, tinh khiết....
Tận nơi xa ấy cuối phương trời Em còn nhớ tới cầu Đá đôi Nối liền hai xóm cây cầu ấy Hai phiến đá xanh ghép nên đôi...
Em lang thang dọc bờ hồ Tìm lại ngày xưa trong ánh hoàng hôn tím đỏ Tiếng gió núi phả dài như hơi thở Bước chân nào lạc bước bên nhau.....
Tự khi nào Xanh đưa mây lên cao Tháng Tư thanh tao nẻo về trên ấy Lối ta đi xênh xênh tơ nắng chảy Xanh ngút ngàn Xanh biếc đường mây....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!