- Sáng tác mới
Nợ mẹ cha ơn dưỡng dục sinh thành Tình biển lớn nghĩa trời xanh hy vọng Những bước đầu đời chân ta lẫm chẫm Lưng cha còng tóc mẹ phủ mờ sương Nợ nhân gian một kiếp sống vô thường...
Cố lên Chi-a-ki! Đừng khóc! Khi bức họa treo trên tường kia Rực rỡ sắc màu Là thuộc về người vẽ tranh khó nhọc, Thuộc về người chủ nhân đích thực...
Gặp lại mình trong màu nắng non tơ Nắng Tháng Tư dát vàng vào chân sóng Nắng thanh tân ấp hoàng hôn chín mọng Chờ đêm huyền thắp mới mỗi bình minh....
Tháng ba ơi, em vừa đi Sao lòng ta sóng rầm rì nhớ mong Vắng em, mưa gió như không Và dòng sông cứ đục, trong, lững lờ Vắng em, ta như dại khờ...
Tôi và em như hai giọt nước Treo so le, hai cọng rạ, mái tranh nghèo Thấp thỏm lo âu, trận gió buốt, giữa đêm thâu Vài chấm mưa phùn, thêm vào nằng nặng...
Bình minh ta ra biển Bóng ngả dài sau lưng Cuối chiều quay trở lại Bóng đổ về phía đông Trưa trên tàu lồng lộng Giữa biển trời mênh mông Bóng dưới chân bé bỏng...
Tôi giật mình đánh thót một cái. Gì thế nhỉ? Ôi chao, chói mắt quá. -Nó ở đâu rồi? Một bóng đen phủ lên tôi, một bàn tay tóm cổ tôi, dúi vào cái gì lùng nhùng. Lại tối om. Họ mang tôi đi đâu đây? Lên phòng khách?...
Anh à. Em cất giấu đoá hạnh phúc Trong trái tim non tơ Cất giấu những thờ ơ trong trẻo Mỗi ban mai, nhung nhớ những hình hài....
Vâng! Thơ và đời, “Tình yêu và bi ca”! Chí ít, đó là nhận định của riêng tôi với người bạn tài hoa của mình - Việt Tư, tác giả tập thơ “Hương diệu ý” NXB Hội Nhà Văn mới ấn hành. Cầm tập thơ trên tay, tôi trôi theo dòng kỷ niệm!...
Em tia chớp Rạch nát sự yên tĩnh đời anh Em Ảo giác, trong mơ Nhưng có thật, trong đời Cần sa của tâm hồn Có khi là tốt Nó thức dậy Những bình minh chết Thức dậy những đớn đau...
Tháng Ba em luôn thật nhiều kỷ niệm Nhiều vui buồn nhiều vất vả tháng năm Rồi một ngày gió lay cửa ghé thăm Mang theo nắng Tháng Ba đầy ấm áp...
Dễ mấy chục năm rồi ta chẳng được ngắm Trăng, Rằm tháng Giêng, Văn vắt giữa trời xanh, Lồng lộng gió... Xuân liệng vàng dạt xô hoa cỏ Ước gì trở về thời thơ nhỏ Một lá thuyền lau lách ướt sương khuya Một mình ta...
Rì rào vàng, biển bình minh, Sóng ơi, sóng hát triền miên những gì? Gió đã thổi, thuyền đã đi, Cả biển ánh sáng, diệu kỳ nghiêng xô. Bao nhiêu sóng, hát hư vô, Điềm nhiên như thuở, vô tư khởi đầu....
Lúi húi từ rất khuya, Về lại Thành sau Tết. Nghe nói cầu qua sông, Xe người ùn kìn kịt... Con gái ngồi sau xe, Cứ ríu ra ríu rít. Đường phía trước mờ mịt, Cứ ngỡ bình minh rồi .....
Nếu hôm qua bạn đã sống thiện lương Không ganh ghét và không đố kỵ Luôn học hỏi và luôn chăm chỉ Thì hôm nay bạn đã có đủ đầy Chưa hẳn là tiền mà kiến thức trong tay...
Lẽ nào Xuân đang còn phơi phới mưa bay bay chim ríu rít trên cành lại lẫn tiếng đạn bom tội lỗi khói chiến trường mờ khoảng trời xanh...
Sóng tha thiết gọi mời, nối bình minh ngày mới. Hạc Tiên lên phấp phới, Nơi không có thời gian. Chỉ hạnh phúc ngập tràn, Muôn Thần đang tụ hội . Súng Sen nơi đồng nội,...
Chợ nổi Cái Răng những ngày cho tôi trở về Miền Ký ức. Yêu lắm các bạn Miền Tây. Mảnh đất Gò Quao tỉnh Kiên Giang đã cho tôi những tháng ngày ấm áp trong những năm tháng xa nhà....
Ta mời buổi bình minh ly cà phê sáng nhé gió dẩu môi hôn vầng dương nhè nhẹ nắng đa tình ngái ngủ vọng hương đêm nụ tương tư mà ta muốn tặng em đang lướt thướt phơi tóc mềm cho nắng...
Sau cơn nắng cuối ngày Em kịp đến với tôi Và bóng tối Mơ màng nghiêng biển cả Con tàu đại dương chở đầy miền xa lạ Chìm dần trong mênh mông Gió lặng lờ, sóng hờ hững viển vông Sao trời lim dim diệu vợi...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!