- Sáng tác mới
Sáng nay theo Mẹ ra vườn Bao nhiêu kỷ niệm thân thương ùa về Ngày xưa gánh lúa triền đê Vết chân của Mẹ đường về của Con Cải già, Mẹ muối dưa ngon Cong tương Mẹ ủ đủ giòn nắng trưa...
Đôi khi chúng ta đi qua cuộc sống quá nhanh, vì thế mà vô tình để lỡ nhiều điều hay, không biết được những điều thiện lành mà ngay trong chốc lát nó chưa kịp thể hiện ra cho ta thấy. Cũng có những việc thì nhìn bề ngoài thấy rõ là xấu, là việc không nên làm, nhưng thực chất bên trong của nó lại......
Thực lòng là tôi chả muốn nhớ tới cái thời ấy đâu vì khổ quá, cái vất vả nhọc nhằn của mưu sinh hằn lên từng thân hình khuôn mặt của các bậc ông bà cha mẹ khi phải lo cho con cháu từng bữa ăn manh áo quyển vở cái bút để đến trường, cái nghèo cái đói cứ như dìm cuộc đời con người trong một thời gian......
Truyện Kiều với Tiếng Việt hẳn là có mối liên hệ như cụ Phạm Quỳnh từng khẳng định: “Truyện Kiều là cái ‘văn-tự’ của giống Việt-Nam ta đã ‘trước-bạ’ với non sông đất nước này”. Có lẽ không ngẫu nhiên khi một số nguyên thủ quốc gia nước ngoài tới Việt Nam đã trích Kiều như một phương tiện giao lưu......
Đó là bức tranh vẽ tay trên giấy dán tường trang trí trong phòng Đại lễ hội của Salinda. Bức tranh thể hiện một cảnh dưới đáy Đại dương. Những san hô, những ốc sò, và trọng điểm là những đàn cá đang di chuyển. Vẻ mềm mại sinh động của từng con cá là tài hoa của bàn tay nghệ sĩ....
Hanh hao nắng sấy mái đầu Đem thơ hong lại mấy câu ướt mềm. * Hết đoán non lại đoán già Câu thơ ám ảnh như là bùa mê * Bao giờ người bớt thông minh Ta thôi khờ dại thì mình với nhau....
Ừ, thì cỏ dưới chân ta xanh. Ngước lên lồng lộng.Tàn xanh tắm nắng long lanh... Ừ, thì tháng năm quẩn quanh, Kí ức tồn đọng, Khoảng trời cao rộng, Ngày mai thôi, kỷ niệm thoắt qua rồi......
Mình mê trà Thổ. Mình không chắc rằng nó ngon đến mức mình mê nó ngay từ lần đầu tiên. Điều muốn nói là càng ngày càng mê, mới rút ra ý nghĩ rằng điều gì mà được gần gũi hơn, hiểu nhiều hơn rồi sẽ thấy yêu hơn. Đất nước này......
Khi yêu thật khó giữ chừng mực. Và cũng chả biết thế nào là chừng mực nữa. Chuyên gia ái tình có vẻ nhiều và họ cũng khuyên nhủ ta nhiều. Nhưng có khi, bản thân họ lại chưa yêu thực sự bao giờ cũng nên. Khuyên yêu vừa phải chính là lời khuyên hoang đường nhất......
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 언감생심(焉敢生心 - yên cảm sinh tâm). Ở đây, yên cảm - đâu dám, sinh tâm - có lòng/có ý. Câu này có nghĩa là không dám có ý đó....
Lần đầu ra biển là khi mình học cao đẳng năm hai. Suốt thời thơ bé, biển chỉ có trong những trang sách. Ấn tượng đầu tiên về biển là mùi biển. Chỉ biển mới có thứ mùi ấy: nồng nồng, mặn mặn, tanh tanh. Cách biển khoảng 2 km đã ngửi thấy mùi biển và vì thế, những lần đi biển sau đó, ngửi thấy mùi......
Sau bao ngày đắn đo, tôi quyết định thu xếp việc trường, việc lớp, việc gia đình để trở về Hà Nội theo học khóa bồi dưỡng viết Văn do hội Nhà văn Việt Nam tổ chức....
Tương truyền rằng mỗi đứa trẻ khi chào đời đều được ban tặng một chén Ánh sáng hoàn hảo. Nếu biết chăm chút, từ chén Ánh sáng đó bạn sẽ mọc lên sức mạnh và sẽ làm được nhiều điều thật có ích....
Ngày mới đến Đảo, đôi khi rảnh rỗi tôi bảo taxi chở đi vòng vòng. Hôm ấy đi về phía bắc Đảo. Còn hoang sơ, vắng vẻ lắm. Một bên đường là bờ biển. Mặt nước cứ trải dài, sóng lấp lóa dưới ánh mặt trời hướng tây. Một bên là rừng, cây thẳng, lá xanh hiền hòa, chẳng mấy gợi cảm giác âm u bí hiểm của rừng......
Cá là một là một loài động vật mà ai cũng biết rằng hầu hết chúng chỉ có thể sống được trong nước và thở bằng mang. Rồng là một loài vật truyền thuyết mà dường như chúng có thể sống được bất cứ nơi nào, dù là trên không, dưới nước, thậm chí trong đất....
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 연목구어(緣木求魚 - duyên mộc cầu ngư). Ở đây, duyên mộc - leo cây, cầu - tìm, ngư - cá. Trong Kinh dịch có Quẻ Lôi trạch Quy Muội bao gồm Nội quái là ☱ (Đoài) và Ngoại quái là ☳ (Chấn)....
Cái cò tao tác tránh mưa Chuồn chuồn đạp nước bỏ bùa rô don Bùn nhão nước, mạ bấy non Ruộng dang dở cấy mưa còn còn mưa...
Có lẽ không có ai có thể biết chợ quê mình có từ bao giờ nhưng nó đã là một phần quan trọng không thể thiếu trong đời sống và văn hóa của đất Bách Thuận và sẽ mãi trường tồn để phục vụ bà con quê nhà. Tôi cũng chẳng cần phải tả chi tiết hay kể lể là trong chợ có gì bán gì...
Mạc quê ở làng Thự. Làng cách bốt Cổ Gia hai cây số. Trước khi Nhật vào, bốt chỉ có một tiểu đội lính Tây đen và hai tiểu đội lính dõng trú đóng. Lúc Nhật đảo chính Pháp, bốt bị bỏ hoang. Năm bốn lăm, Việt Minh cắm cờ đỏ sao vàng trên nóc bốt....
Lại một mình với biển vắng chiều nay Người xưa cũ còn biển thì đã khác Biển dửng dưng trước dặt dìu sóng bạc Người lặng thinh sau đây đó vô tình....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!