- Sáng tác mới
Chiều xuống theo cành liễu biếc Nghiêng nghiêng tím sẫm chân trời Bồng bềnh mây trôi lờ lững Như tìm một chốn nghỉ ngơi. Trăng lên mờ hương hoa huệ...
Dương Cự Nguyên 楊巨源 tự Cảnh Sơn 景山, người Hà Trung, đỗ tiến sĩ năm Trinh Nguyên thứ 5 (790) đời Đường. Ông đã cùng nhiều thi nhân xưa đóng góp cho nền văn hóa truyền thống nhiều tác phẩm hay, những kiệt tác Đường thi với “ý tại ngôn ngoại”,...
Cũng tai cũng mặt cũng mày râu Cũng gọi đàn ông có kém đâu Gần trọn kiếp người trên mặt đất Hỏi còn vất vưởng đến bao lâu...?!...
Ánh trăng vàng lắm, vàng như nắng Như thể nhụy sen ở thiên đường Dấu chân trắng quá trên cát trắng Tôi bén duyên mơ với họ Hàn...
Chiều xuống theo cành liễu biếc Nghiêng nghiêng tím sẫm chân trời Bồng bềnh mây trôi lờ lững Như tìm một chốn nghỉ ngơi. Trăng lên mờ hương hoa huệ Vít cong bông trĩu sương lành...
Người xưa dạy: Biết người không cần phải nói hết ra, nói hết ra tất không có bạn. Trách người không cần truy tận, truy tận người tất tránh xa. Thực ra, bất luận là làm người hay hành xử thì cũng phải học cách để giành lại cho người khác một đường lùi....
Khác với các thành phố biển miền Trung như Đà Nẵng, Nha Trang… với du lịch thương trường ồn ào, Quy Nhơn lặng lẽ, hoang sơ theo cách của riêng mình. Khách cứ đến, cứ đi, không ồn ào náo nhiệt. Quy Nhơn như một cô gái mới lớn, hồn nhiên, vô tư. Quy Nhơn cũng giống như một ông già trải đời, trầm tư,......
Bên bờ dương liễu óng như tơ Dừng bẻ một cành, thiếp muốn nhờ Chỉ ngọn gió xuân là luyến tiếc Ân cần thổi lộng ống tay thơ....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!