- Sáng tác mới
Trên cánh đồng mùa xuân Em bất ngờ rẽ xuống bờ mương nhỏ Anh bảo lối này rất khó Có thể đến cuối còn phải lội qua mương Chả lẽ em ưa thích? Em đáp đó là cách tạo thành kỷ niệm Nhưng nếu xuống một mình em cũng chả dám đâu....
Đa số chúng ta đều rất dễ cáu giận với người thân của mình. Có bao lần, có những vấn đề ta đành nuốt cục tức, chịu đựng với người ngoài, để rồi khi không chịu được, lại về trút lên người nhà chỉ vì họ là gia đình ta....
Mẹ, mẹ ơi...! hơn nửa chặng đường đời... Mà lời ru dịu ngọt thuở nằm nôi, Còn văng vẳng tiếng ầu ơi… của Mẹ. Ru giấc nồng cho con trẻ hàng đêm...! Con sinh ra khi vất vả triền miên......
Có người chuyên bưng trống Người làng gọi ông Tam Trống lớn rồi trống nhỏ Ông cứ cặm cụi làm. Khi làm được kha khá Ông gánh vào các làng Mời mọi người mua trống Trống tôi kêu rất vang....
Lại gần ta để có nhau Lo chi con sóng làm đau bãi bờ Bạc đầu chưa hết mộng mơ Triệu năm dào dạt bây giờ vẫn say...
Có những chiều em khát khao anh Hơi ấm năm xưa lùa vào trong bụng Cồn cào tìm một nơi gửi gắm Mềm, thơm Một vòng tay ôm trong cơn đắm say Hai dòng máu chảy chung một nhịp Và tim đuổi theo tim rạo rực Em thèm Hơi ấm của năm xưa!...
Sống, không chừng cũng như một vở diễn trực tiếp mà không được luyện trước, kéo dài từ khi sinh ra, đến khi qua đời. Xuất phát có thể khác nhau, nhưng đích đến đều là một chỗ....
Đêm. Thì hết người rao mời bánh tét, bánh chưng, rồi thì những tiếng lách chách của những miếng sắt khua nhau loảng xoảng...Có lần tôi gọi cái anh chàng mặc áo quần và đội cái nón cối như ông già tôi ngày vừa giải phóng miền Nam từ Trường Sơn Đông trở về nhà lên Tam Quất....
Helen Adams Keller (27/6/1880 – 1/6/1968) là nhà văn Mỹ, bị mù và điếc. Người thầy của Bà, cô giáo Anne Sullivan đã vượt qua sự thiếu vắng ngôn ngữ để dạy Bà cách giao tiếp và nhận thức thế giới. Chuyện này đã được dựng thành kịch và bộ phim The Miracle Worker....
Trước câu hỏi phỏng vấn: "Cảm nhận về con người" Nhà hiền triết thế giới Plato đã trả lời: "Họ cảm thấy buồn chán Trong tuổi thơ, và rồi Vội vã lúc trưởng thành Xong lại tiếc tuổi thơ......
Để làm được việc biết rõ là bản thân mình biết và không biết gì thì thực ra không cần bản thân phải khách quan vì ta vốn không lừa được bản thân mình. Quan trọng là dũng cảm thừa nhận việc mình không biết gì. Thừa nhận thì sẽ nhận được sự hỗ trợ tận tình....
“Thôi nào em...đừng khóc Đừng bỏ nắng bên thềm Thương cũng phải chọn lọc Để tiến tới ấm êm.” “Nhưng nếu em cạnh bên Vẫn chẳng có được hắn...?”...
Sau nhiều ngày đứng cuối Hôm nay con bật khỏi lớp ấy rồi Bố ơi Phải chăng con chỉ là đồ bỏ? Con à Câu trả lời có ngay nhưng sẽ dài lắm đó... Hãy nhìn cụ nội trên tường...
Ta đã đến cái tuổi mà đến cả tình yêu và sự nhớ nhung cũng nhạt nhòa dần. Qua khúc trung niên là đến đoạn vừa sống vừa đếm quãng thời gian còn lại. Ta đã gỡ xong các mối rối bời của cuộc đời. Rồi nhàn hạ hưởng niềm vui. Làm chén rượu rồi dốc tâm sự, dốc cả tình vào đấy. Rồi lên núi, và xuống biển...
Hỏi người nghèo, họ sẽ nói Phúc là có nhiều tiền. Hỏi người nhiều tiền, họ sẽ nói Phúc là khỏe mạnh. Hỏi người khỏe mạnh, họ sẽ nói Phúc là hòa thuận. Hỏi người hòa thuận, họ sẽ nói Phúc là có cháu con. Hỏi người có cháu con, họ sẽ nói không phải lo việc cháu con mới là Phúc....
Có một đứa em bảo tôi rằng: Sao em thấy chị chẳng mấy khi buồn? Tôi nói với nó: Cứ bình thản như dòng nước chảy, như mây trời trôi em nhé! Nó trách tôi: Chị dạo này văn quá, em ngại nghĩ lắm! À! Vậy chị nói thế này cho nó đời hơn một chút: Cứ bình thản mà bước, đơn giản mà sống thôi em nhé!...
Ngày xưa Quỷ đông lắm Đất đai chúng rất nhiều Và Quỷ ma mãnh lắm Nói nôm na là: Điêu. Quỷ bảo Người trồng lúa Sản phẩm chia làm hai Quỷ thu về phần ngọn Người còn rạ sao nhai....
Hạnh phúc là một thứ hơi lạ. Nó tuy là tâm trạng, phi vật chất nhưng lại có thể san sẻ cho nhau được. Người có cho người khó, nếu ai cũng thế thì sẽ chẳng có ai bị bỏ rơi....
Xứ kia có một lão Rất giàu mà ki bo Người làm lão ít mướn Vì sợ tốn và lo. Lão chỉ nuôi có một Anh cố nông hiền lành Mà nuôi anh rất tệ Áo đụp quần một manh....
Em mãi mãi là đóa cúc Họa Mi trong trẻo, mong manh, chỉ vì anh mà nở. Em là cúc Họa Mi – loài hoa nhỏ bé, mong manh nhưng mang trong mình sức sống mãnh liệt. Không rực rỡ như hồng nhung kiêu sa, không nồng nàn như ly trắng thanh cao, cúc hoạ mi giản dị, trong trẻo,...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!