- Sáng tác mới
Nhắc nhớ và luyến tiếc. Là “chút lưu luyến cuối mùa gửi sang thu”. Là nôn nao một sắc hoa trái mùa, không ồn ào, không rực rỡ. Sắc màu đỏ ấy đang lặng lẽ cháy giữa trảng màu miên man xanh lá....
Đà Lạt tháng Mười mưa bay trắng núi Sáng mùa xuân trưa đã mùa hè Chiều buông sớm khí thu dìu dịu Đêm lạnh đông cho những người yêu...
Đọc truyện ngắn Sống Vì Người Đã Chết của nhà văn Hoàng Dự in trong tập sách cùng tên do nhà xuất bản Văn Học ấn hành năm 2005, tôi cứ ngẫm nghĩ mãi về câu nói của một danh họa: “không có gì đẹp hơn bản thân lòng yêu quý con người”....
Muốn mãi ở bên nhau rốt cuộc cũng chỉ là hy vọng hão huyền. Con người, về bản chất, vốn dĩ chỉ luôn một mình. Ai thì cũng sinh ra một mình. Rồi cũng lại một mình dần mòn chết đi. Không chỉ thế, khi sống, chúng ta cũng chỉ sống một mình....
Sau mùa gặt, cánh đồng hoang Sau giàu có lá, bần hàn cỏ hoa Sau non trẻ tới tuổi già Sau tài hoa thực, mới là tài năng Sau tròn, lá lúa vầng trăng Sau cay đắng, ẩn lời răn thật thà...
Trong những ngày qua, Miền Trung yêu thương phải gánh chịu cơn bĩ cực kiếp nạn ngũ hành. Cả nước hướng về Miền Trung với sự sẻ chia gắn bó yêu thương. Đã có rất nhiều sự đồng cảm, sẻ chia, đóng góp gửi đến Miền Trung, sát cánh cùng đồng bào...
Gửi anh vạt nắng chân đê Gửi anh con sóng vỗ về đêm đêm Gửi anh ánh mắt dịu êm Gửi anh hẹn ước bình yên anh về Anh đi theo những đam mê...
Đa phần, chúng ta đều nói là ta đang sống. Có người thì bảo, sống khác, tồn tại khác. Có người thì bảo đang sống, thực ra là đang chết dần mòn, mỗi ngày trôi qua là đời ta ngắn thêm một ngày....
Bài thơ tháng Mười tôi viết cho em Trời miền Trung mây đen ảm đạm Nước ngập mênh mang đường về xa lắm Lòng chạnh buồn nghe trời vẫn mưa rơi...
Cổ tích truyền đời mẹ kể con nghe Về con cá sống ngàn năm ở biển Chán cảnh quần ngư cá bèn tu luyện Mong một ngày bỏ lốt, hóa rồng bay...
Núi chòng thì non đã chành, Đất yên, tươi mịn cỏ xanh cũng tàn. Thiên Nhân vốn hợp, bỗng tan. Em cầm phượng đỏ, thành tranh họa đồ......
Đá chồng lên đá chênh vênh Không tay chân bám vào mênh mông trời, Chơi vơi mỏi níu chơi vơi Đá Ba Chồng muốn nói lời gì đây?...
Ngày tôi còn bé tí teo, nghe các anh tôi học bài, tôi đã bập bõm nhập tâm được chút ít, thời ấy chữ quốc ngữ mới bắt đầu có mặt tại làng Goọc. Là cháu cụ chánh nên anh tôi có điều kiện học chữ Quốc ngữ. Những bài viết gọi là Ám Tả nếu ám tả mà lại là văn vần thì phải học Thuộc Lòng như bây giờ....
Cuối thu, bước chân ra đường, phố cũng như dài thêm hun hút. Từng cơn gió heo may đi qua để lại những mái nhà rêu phong, để lại mầm cây khép mình trong kẽ lá và để lại trong lòng người một nỗi nhớ mông lung....
Em đưa mùa thu đi đâu Mà sóng mắt chiều lơi tím thế Lòng tôi… cơn gió mùa đa đoan cả nể Đem chênh chao níu giữ mái xuân thì....
Chợ quê tôi không biết có tự khi nào, từ khi ông bà, cha mẹ tôi sinh ra đã có chợ rồi, nghe nói chợ được hình thành cách nay đã mấy trăm năm. Chợ không chỉ là nơi mua bán, trao đổi hàng hóa của người dân địa phương mà chợ còn là giao thoa văn hóa cộng đồng, giao lưu văn hóa vùng miền....
Mùi hoa sữa nồng nàn trên phố. Đường Nguyễn Du ngan ngát hương trời. Những cánh hoa bé nhỏ xinh tươi. Khắp phố phường màu hoa sữa tinh khôi....
Gọi điện không bắt máy Nhắn tin không trả lời Ngày bằng năm bằng tháng Buồn nào hơn em ơi Lẽ nào em còn giận Bữa mình về chợ quê Cá tôm rau củ quả Chả món nào anh mê?...
Bạn đã bao giờ tự hỏi: Vì đâu mà nhân loại luôn phải oằn mình gánh chịu nỗi khổ cực, thiên tai, bệnh dịch, chiến tranh triền miên, cuộc sống mỗi ngày thêm đớn đau trăm thứ đọa đầy?...
Ánh đào hồng biếc, nét xuân xanh Rượu nồng lả lướt, khúc Cung phụng Nức danh Long Thành cầm giả ca Tấu ngân âm hạc xiêu lòng ta...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!