- Sáng tác mới
Nó từng đi nhiều nơi? Không, thật ra chưa nhiều lắm. Các tỉnh miền Nam với Sài Gòn lục tỉnh hay miền đông Bắc Hải Phòng Quảng Ninh hay cao nguyên Lâm Viên, Buôn Mê đủ cả. Ở Hà Nội vài tháng Nó biết được thủ đô qua nhiều tên gọi, thành phố hòa bình thành phố ở trong sông....
Tuổi 18 – cái tuổi nằm lưng chừng giữa một bên là sự vô tư của những năm tháng học trò, một bên là thế giới rộng lớn ngoài kia với muôn vàn ngã rẽ. Ở tuổi 18, con người ta mang trong mình biết bao hoài bão, ước mơ, nhưng cũng không thiếu những hoang mang, lo sợ....
“Em bảo anh: “Đi đi”! Sao anh không đứng lại? Em bảo anh: “Đừng đợi”! Sao anh vội về ngay Lời nói thoảng gió bay, Đôi mắt huyền đẫm lệ. Sao mà anh ngốc thế! Không nhìn vào mắt em.”...
Những ngày cuối cùng của năm học, khi tiếng trống trường không còn vang lên theo nhịp học hành nghiêm túc mà đã nhuốm màu của chia ly, cũng là lúc học trò rộn ràng với những trò nghịch ngợm rất riêng – những trò chỉ có thể xảy ra một lần trong đời, và mãi mãi trở thành ký ức không thể quên....
Mong ước trở về với ngôi trường ngói đỏ Của những ngày xưa với vai áo lấm bùn Của mái tóc đen thoang thoảng mùi hương bưởi Ở giữa sân trường đỏ rực mỗi mùa thi Ta lại trở về để thăm lại thầy cô Thăm bến sông xưa nơi ta từng tắm mát...
Tháng trước, nhân lúc cả nước bàn chuyện sáp nhập tỉnh, nó viết lại vài kỉ niệm về Mẹ và Quê hương, về ngôi nhà ngói 3 gian có chiếc sân dài, rộng; về ngõ nhỏ có cây si già, rễ chìm, rễ nổi, dây tơ xõa xuống như mớ tóc dài, xoăn xù chằng chịt qua năm tháng, về giấc mơ nó gặp tai nạn ngã bật ngửa,...
Hải phòng tôi yêu, thành phố của những cửa sông Thành phố của những con người kiên trung Thành phố anh hùng thấm bao máu và hoa
Hải phòng tôi yêu, yêu đến thiết tha Những tiếng còi tàu trước ngàn chuyến biển xa Nón trắng nghiêng nghiêng trên cầu tàu thương nhớ...
“Thái Bình có cái cầu Bo Có nhà máy cháo có lò đúc muôi” Câu thơ ấy do ai viết và có từ bao giờ? Ai viết thì tới giờ chắc cũng chả ai biết, nhưng ra đời từ bao giờ thì chắc chắn phải sau nạn đói Ất Dậu 1945 thì khỏi phải bàn. Khi ấy Nhật hất cẳng Pháp tại Đông Dương bắt người nông dân Việt Nam phải......
Ta một mình lặng lẽ giữa sân ga Gió đi rồi nên chỉ có riêng ta Đang ngơ ngác cuối miền xa diệu vợi... Đêm cô đơn, không một ai đón đợi
Ta lặng nhìn dòng người vội đi qua... Nỗi suy tư tìm đến với xót xa...
Khi nắng bắt đầu vàng hơn, khi ve cất tiếng râm ran trên những tán lá, cũng là lúc hoa phượng đỏ rực cháy lên như ngọn lửa cuối cùng của tuổi học trò. Những chùm phượng vĩ nở đầy sân trường, trải dài khắp lối đi quen thuộc, như muốn níu kéo từng khoảnh khắc đẹp đẽ sắp qua đi....
Biết là men rượu đang nồng. Bài thơ chưa kết nửa chừng cuộc vui Biết là không phải với người Mà xuân thì cứ gọi mời đắm say
Xuân là xuân của hôm nay...
Tháng Tư – lẽ ra phải là thời điểm của cái nắng oi ả, của mùa hạ đang đến gần với những chùm phượng đỏ rực cháy trên sân trường, vậy mà bất chợt, gió heo may lại ghé qua, se se lạnh, như một người bạn cũ trở về giữa mùa xa lạ. Người ta ngỡ ngàng, ngẩng nhìn bầu trời, thấy nắng cũng trở nên dịu dàng,......
Ta lỡ quên một mảnh tình xưa cũ Để rong rêu che phủ cả ngàn năm, Khi quay về bên ký ức xa xăm Thì giá lạnh đã nảy mầm che lối...
Nơi bến cũ của những ngày mong đợi...
Tàn Xuân chưa mà hoa khô cánh rã... Nụ mai vàng buồn tơi tả trong mưa..? Gió thở dài như lạc nẻo bơ vơ Khi Xuân thắm chợt hững hờ... bước vội! Tan chảy giấc mơ, tháng ngày mong đợi....
Tôi là người đồng hành suốt đời của Bạn. Vừa là trợ thủ đắc lực, vừa là gánh nặng đôi vai. Vừa đưa Bạn đến thành công, vừa đẩy Bạn vào thất bại. Tôi là người thủy chung theo Bạn. Nhưng tôi lại quản 90% hành động của Bạn. Tôi có thể khiến Bạn hành động nhanh và chuẩn xác....
Những điều đáng trân quý ở cuộc sống này đều miễn phí cả. Bạn sẽ trở nên giàu có nếu biết hưởng thụ. Cơn gió mát miễn phí này, mây trắng trên trời cao kia miễn phí này, hàng cây xanh kia miễn phí này, ánh nắng chói chang cũng miễn phí này....
chưa lập xuân mà đã có mưa rồi mưa nhẹ nhõm vòm trời mặt đất những cánh đồng còn đang ngửa mặt lũ côn trùng tránh rét đã về đâu
mặt đất cuộn mình trong giấc ngủ nâu...
Trong cuộc sống, mỗi con người đều trải qua vô vàn cung bậc cảm xúc, những thăng trầm, và những nỗi niềm riêng. Qua thời gian, chúng ta dần nhận ra rằng dù có bao nhiêu sự chia ly, mất mát hay giây phút buồn đau, thì không gì có thể so sánh với cảm giác sinh ly tử biệt – những khoảnh khắc khi sự......
Đêm. Thì hết người rao mời bánh tét, bánh chưng, rồi thì những tiếng lách chách của những miếng sắt khua nhau loảng xoảng...Có lần tôi gọi cái anh chàng mặc áo quần và đội cái nón cối như ông già tôi ngày vừa giải phóng miền Nam từ Trường Sơn Đông trở về nhà lên Tam Quất....
Helen Adams Keller (27/6/1880 – 1/6/1968) là nhà văn Mỹ, bị mù và điếc. Người thầy của Bà, cô giáo Anne Sullivan đã vượt qua sự thiếu vắng ngôn ngữ để dạy Bà cách giao tiếp và nhận thức thế giới. Chuyện này đã được dựng thành kịch và bộ phim The Miracle Worker....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!