- Sáng tác mới
Có chiếc mũ rất đẹp Gà Mái đội trên đầu Mũ làm bằng len đỏ Đan tỉ mỉ rất lâu. Như Công chúa Bạch Tuyết Nổi bật giữa bầy đàn
Mái Mơ chân nhún nhảy Tự hào là thợ đan. Thỏ Bạch cũng rất thích...
Cậu trẻ tuổi ấy nhìn sáng sủa thế, cô vợ xinh xắn vậy, vừa có con nhỏ, thế mà đánh không nương tay. Nhìn thấy nặng lòng phết. Đấy chỉ là một trường hợp trong muôn trường hợp thôi....
Trước hết, tôi xin lỗi. Vì một người là tôi mà quá nhiều người đang phải khổ đau. Và tôi cũng cảm thấy bứt rứt vì người đã khuất có lẽ không thể yên nghỉ. Tôi thấy mình là kẻ hèn nhát. Tôi luôn chỉ biết chăm chăm giữ chặt những gì mình có. Thậm chí, tôi không tin vào những tình cảm tốt đẹp dành cho......
Tôi chịu được bao nhiêu đau đớn? Tôi chấp nhận được bao nhiêu sự thật? Nước mắt cuộn qua tim ấm như máu, thẫm như máu của một người bị thương - Người đó là tôi!...
Đêm. Thì hết người rao mời bánh tét, bánh chưng, rồi thì những tiếng lách chách của những miếng sắt khua nhau loảng xoảng...Có lần tôi gọi cái anh chàng mặc áo quần và đội cái nón cối như ông già tôi ngày vừa giải phóng miền Nam từ Trường Sơn Đông trở về nhà lên Tam Quất....
Helen Adams Keller (27/6/1880 – 1/6/1968) là nhà văn Mỹ, bị mù và điếc. Người thầy của Bà, cô giáo Anne Sullivan đã vượt qua sự thiếu vắng ngôn ngữ để dạy Bà cách giao tiếp và nhận thức thế giới. Chuyện này đã được dựng thành kịch và bộ phim The Miracle Worker....
Dọc một bờ sông nọ Có một làng đông dân Dân chúng phồn thịnh lắm Họ lao động chuyên cần. Trong làng già đến trẻ Ai cũng yêu thương nhau Kính trên và nhường dưới Đối xử như bạn bầu....
Tôi ngó nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ mà vẫn chưa bán được gì, gian hàng của mình từ sáng vẫn trống trơn mà người ngoài phố cũng thấy vắng hơn thường lệ. Mấy hôm trước cũng có khách xong họ chỉ mua mấy thứ lặt vặt về sửa chữa như vài mét dây cái công tắc ổ cắm mà thôi và luôn kêu ca dạo này...
Môn toán của tôi không được mười điểm Tính toán mãi, rồi lo lắng, chờ trông Chuyện tình tôi cuối cùng vẫn vô nghiệm Thương hết sức, nhưng người chẳng thật lòng....
Ngày 8/3 tới rồi. Cả năm chị em có hai ngày vui nhất là 8/3 và 20/10, ngày tôn vinh phụ nữ mà. Phụ nữ Việt Nam hạnh phúc hơn vì có riêng ngày 20/10 để tôn vinh chị em. Hai ngày tết của chị em, anh em tha hồ chứng tỏ tình yêu với vợ, bạn gái, con gái của mình. Ít nhất là một bó hoa, một bữa ăn tươi......
Xứ kia có một lão Rất giàu mà ki bo Người làm lão ít mướn Vì sợ tốn và lo. Lão chỉ nuôi có một Anh cố nông hiền lành Mà nuôi anh rất tệ Áo đụp quần một manh....
Có một gia đình nọ Cô con gái rất xinh Tuổi nàng vừa đôi tám Đã chớm nở cuộc tình. Một anh chàng họ Đỗ Học trò con nhà nghèo
Đem trầu cau dạm hỏi Nàng đắn đo lời yêu....
Cái lạnh cuối năm giấu mình trong màu xanh dịu nhẹ. Ông mặt trời xa vời vợi phớt một sắc vàng trong suốt lên những cành cây khẳng khiu đã đóng mình ngủ đông. Những thân sồi cũ kỹ nâu thẫm hay những hàng bạch dương trắng bóc kiêu sa, tất cả đều trơ trụi. Mùa đông xứ Âu....
Cùng cày thuê cuốc mướn Lại là người cùng làng Anh Thiên và anh Địa Đều ước mơ giàu sang. Đều mồ côi cha mẹ Cả hai cùng đói nghèo Thiên thì rất sáng dạ Địa thật thà đáng yêu....
Quà "hồi môn" của tôi! Đơn giản là xoong nồi Có khi là mâm chậu Phích nước hay chiếu đậu Một đôi gối thay tên Tranh gỗ, rổ rá nhôm Thậm chí xô tôn nữa!...
Mấy hôm nay không thấy Tiếng chim cu gọi mời Không biết điều gì xảy Với người bạn của tôi? Chỉ còn nghe văng vẳng Tiếng gáy từ rất xa Những tiếng kêu đứt quãng Từ trong lồng vọng ra?...
Thời gian vốn chẳng chữa lành cái gì hết. Thời gian chỉ giúp ta nhận ra rằng Cái gì đó đã thay đổi và Ta phải chấp nhận điều đó, thế thôi....
Minh đong ba miệng bò gạo vào rá, liệng qua trước mặt chị Nếp mẹ nó đang ngồi chọn cói rồi đi về phía giếng để vo. Trước khi đổ gạo vào nồi, nó bốc một nắm bỏ sang cái bát riêng....
Một lần, tôi được đọc được một bài viết về hoa quỳnh – những bông hoa nở trong đêm, trắng muốt, mùi thơm quyến rũ và “chỉ những ai yêu hoa mới được thưởng thức vẻ đẹp ấy”. Vậy là tôi ao ước có được một cây quỳnh để trồng bên cửa sổ, tưởng tượng vào những buổi tối đầy sao,...
Những ngày này, tôi lại da diết nhớ anh cả đã đi xa hơn 7 năm, nhưng những kỷ niệm về anh vẫn luôn in đậm trong tâm trí người thân, đồng chí, đồng đội… Khi vừa vào học kỳ 2 của lớp 10 (hệ mười năm), năm 1967, chưa tròn 17 tuổi,...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!