- Sáng tác mới
Cầu siêu người thoát kiếp người Về chốn cực lạc, tới nơi vĩnh hằng Cõi tạm dằng dặc trăm năm Ngắn hơn cả một bài văn vần buồn...
"Thương em xin anh đi vòng Đừng đi qua ngõ, kẻo chồng em ghen" Lối về nhà anh qua cổng nhà em Chùm hoa nhỏ khoe vàng trước ngõ...
Chuyện kể rằng.... Ngày xửa ngày xưa, có một vòng tròn. Vòng tròn rất tự hào về thân hình của mình, tròn một cách hoàn hảo đến từng milimet....
Một chút mưa rơi vào mát mắt, Một khoảng xanh như giếng thẳm giữa mây trời Một chút Hạ Huyền vàng rắc hơi hơi... Một chút cười, Chút long lanh khoé mắt,...
Đã đi lúc nào đâu, mà ta lại đến, Đã đến nơi đâu, mà ta quay lại định về? Cả một đời quẩn quanh, Như con lật đật, Ngã nghiêng cười, Ngất ngưỡng giữa Mê... Trong giấc mơ, Ta thấy ta từ Tiền Kiếp,...
Hoa tay là gì? Nó không chỉ là gờ, vân tay giúp ta cầm nắm vật, hay giúp ta thấm nước bọt và đếm tiền, hay giúp ta dùng nó để cảm nhận sự mịn màng của vật thể khác. Nó còn là thông tin về mỗi cá nhân. Nhiều lắm....
Tinh khôi biển trời nơi ấy vào Thu Nắng mướt lá hoa, nắng nhòa bãi đá Mây ngút ngát đằm mình trong sóng cả Đoạn đường nào gió hát tóc miên man....
Nam Định quê xưa mây trắng quá Thúng gạo bà tôi xốp như mây Chợ xa đường nhỏ mưa bụi trắng Váy đũi nhuộm đen trắng cỏ may...
Tôi biết đến thơ Nguyên Hùng thật tình cờ qua âm nhạc của Lê An Tuyên. Và thơ anh, cứ thế cuốn tôi đi, qua những bến bờ yêu như biển chiều gợi nhớ, tựa đêm trăng lấp lánh, sóng xôn xao…...
Tức giận là biểᴜ hiện của sự vô năng, không tức giận mới là độ lượng. Tức giận là lấy cái sai của người khác mà trừng phạϯ chính mình....
Lần chần buổi sáng trầm ngâm, Cả đêm thao thức; cõi trần, cõi Tiên, Vô vi, tìm giấc thuỳ miên, Bến Phong Kiều ghé, con thuyền nơi mô?...
Tháng Sáu mùa thi mùa chia ly Phượng rơi tan tác tiễn người đi Kể từ ngày ấy ta đôi ngả Muôn nẻo vào đời vạn bước đi. Tháng Bảy lại về chớm mùa ngâu...
Chiều phai dần như ánh mắt xa Đêm về trăng lẫn với cỏ hoa, Thu chợt đến như người vừa khóc Sương hay là ánh mắt đỏ hoe?...
Từ sau vụ nổ Bích Ben Giời thương Đất bọc phận mềm cỏ xanh Rong rêu gần họ sát ngành Chạm tay ngượng nghịu lời giành thương thân, Người yêu mấy chẳng một lần...
Hơn ngàn bốn trăm năm, Bến Phong Kiều còn đó, Chùa Hàn San còn đây, Thành Cô Tô xưa cũ, Tây Thi còn giặt áo, Chíu cong nét chân mày...Cây phong to lá đỏ, Tơi tả thu rụng đầy,...
Đừng lưu dấu vết. Thanh thản dừng chân Chẳng bám víu vào điều gì, cứ dừng rồi đi tiếp. Không tránh duyên đến, chẳng níu duyên đi Buông bỏ là tự do, bám víu là khổ ải Đến với đời tay trắng, rời cõi đời tay không....
Con người ta nếu như có thể hiểu được “buông” thì ấy chính là bậc trí giả. Buông là biểu hiện của từ bi, trí tuệ và sự trưởng thành. Nó khác với “buông tha” hay “vứt bỏ” vốn là một dạng trốn tránh thực tại....
Chẳng có gì để ngạc nhiên hơn Mưa làm ướt những lời chưa kịp nói Anh đáng trách như cơn mưa ấy Chút vô tình làm giá rét thơ em. Sét phũ phàng xé nát bình yên Chớp không thôi những điều hăm doạ,...
Sài Gòn đang ốm chút thôi Rất cần nhiều lắm những lời động viên! Mở lòng chia sẻ ưu phiền Chung tay tìm lại an nhiên lẽ thường... Sài Gòn cần lắm tình thương...
Thơm từ thời học trò Đến hôm nay vẫn vậy Trong lùm xanh hoang dại Lấp ló vàng đua hương Thơm như là mít chín như ổi mềm vàng cây Thơm cả tiếng chim hót Ngọt kỷ niệm từng ngày...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!