- Sáng tác mới
Gọi là cũ bởi chẳng còn bến nữa Con đò xưa ngược năm tháng xa rời Mái chèo gác vào tận cùng vời vợi Tiếng ơi đò nín lặng dưới dòng trôi Cứ ngỡ là rong ruổi hết đầy vơi...
Thời gian và công chúng không nghĩ như Tản Đà. Sự nghiệp của ông là một giá trị tinh thần vô giá cho nhà văn học Việt Nam bởi trước hết ông là một nhà thơ dân tộc. Ông tiếp nhận những tinh hoa văn hóa dân tộc và bằng cá tính,...
Khai xuân bạn rủ chơi bài Thì chơi, thua được chắc vài trăm thôi Ván đầu mình đã thắng rồi Hai Tôm, Bạch định tuyệt vời Ù thiên Nhìn ba thằng nó "quăng" tiền Mình mừng thì một mà "điên" thì mười...
mồng một tết bút còn nồng men rượu mực còn xanh màu lá bánh chưng giấy còn thơm mùi hương trầm quế tim còn rung tiếng chuông đổ giao thừa nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ bạn bè đất nước...
Trên chiếc sập gỗ lim bóng láng Sáu cụ già chễm chệ nói chuyện chơi Nâng ly rượu mắt trâu sóng sánh Ngửa mặt lên trời uống cạn một hơi. Mâm cỗ tết bày tiết canh, lòng lợn...
Ngày đầu tiên bước vào thế giới thần tiên - học viết chữ, đánh vần đối với con quả là một thành tích kỳ diệu, nhen lên một cảm xúc khó tả, vừa lạ lẫm ngơ ngác, xen lẫn sợ sệt, nhưng cũng đầy háo hức....
Sao người xưa hay ví người quân tử với tùng với trúc. Tùng hùng vĩ quanh năm xanh tốt cheo leo vách đá lạnh lẽo gió sương bão tố thì đúng rồi. Nhưng còn trúc làm sao có thể sánh ngang với tùng để ví cùng người quân tử....
Gió ơi gió thổi về đâu..? Chiều rơi vương vãi sắc màu khói lam. Liêu xiêu mấy cánh Đông tàn... Lẫn trong mắt biếc nắng vàng lung linh!...
Mấy hôm trước, lúc cả nhà ngồi quây quần uống trà sau bữa điểm tâm, ông tôi bảo tới mùng 8 tháng 8 này, bà nội vừa tròn 88 tuổi. Bố tôi vui vẻ nói đùa, nếu biết thêm giờ sinh nữa thì dãy số tính tuổi bà sẽ là bốn con số 8....
Chớ thấy sóng cả ngã tay chèo Đường đời nhiều dốc đá treo leo Cơ hội từ khó khăn thách thức Định tâm, bình tĩnh vững tay chèo...
Người xưa nói chữ là nói Đạo Đức. Chữ Thọ cũng nói cho ta những yếu tố của tính cách, của nhân cách cần thiết cho việc hình thành một con người TỐT....
Quê hương ấy là nơi chôn nhau cắt rốn của mỗi con người. Quê hương thân thương mộc mạc, gần gụi mà giản dị, ở đó có ao rau muống, dậu mồng tơi và bát dưa cà, có lời ru của cha của bà bên cánh võng....
Dẫn dâu vui chứa đầy đò dung dăng dung dẻ sang bờ nhập quê Đợi đò gốc gạo lùm tre bên này nước vối bên kia kẹo vừng Cuốc cuốc gọi bạn ngại ngần...
Em là cô gái thênh thang nắng Chênh vênh đá núi cheo leo dốc. Vẫn về Nho Quế để yêu anh Em là cô gái xanh thẫm xanh Xuôi dòng Nho Quế thơ em hát...
Dấu vết ấy, rồi thời gian sẽ xóa Dòng chữ xanh, Tường vôi trắng cũng xanh. Thác thời gian, xõa tung bờ tất cả Ân nặng nghĩa đầy Dù sợi chỉ mỏng manh .....
Đang đi trên đường, chàng trai đột nhiên hỏi bạn gái mình. Tố Hiền, sao ngày nào em cũng đi giày đế thấp thế? "Tại em thấy thoải mái ..."Cô gái tưng tửng đáp lời chàng trai. "Nhưng phụ nữ ai cũng đi giày cao gót để nhìn thon thả hơn mà"...
Cáo lão cha xưa lại chốn này Xênh xang bến nước ngựa xe đầy Thuyền tiên lấn sóng rồng thần đấu Lọng báu chen mây hạc quý bay Một thuở áo xiêm mờ mịt bóng...
Người tìm chốn lạ Đông Đoài Ta đang du ngoạn cửa ngoài Tử Sinh Người vui đón biển bình minh Hoàng Hôn thời Mạt, ta nhìn mà đau Chữ Tình vờ vịt trong nhau Bức tranh vân cẩu, kiếp sau đâu còn...
Có một câu tiếng Hàn được cho là của Triết gia Michel de Montaigne, khá hay, không rõ nguyên ngữ là gì. 어느 곳을 향해서 배를 저어야 할지를 모르는 사람에게는 어떤 바람도 순풍이 아니다. Chẳng có cơn gió nào là thuận phong đối với người đang không biết phải chèo thuyền đi về đâu....
Cuối Thu rồi tất sẽ heo may đừng sớm nhé kẻo Thu trở lạnh Chim Chèo bẻo nhẹ nhàng đôi cánh về đậu trên thảm lúa hanh vàng Cuối Thu rồi trời đất sang trang Hương Thiên lý vờn theo ngọn gió...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!