- Sáng tác mới
Tháng ba về qua phố Dắt hương bưởi theo cùng Lung linh bông hoa nhỏ Cô gái cài tóc xinh Tháng ba về qua phố Hoa sưa níu chân người Trắng mềm như dải lụa...
Chắc ai cũng tò mò muốn biết cái thôn Hạnh Hoa cụ thể này ở đâu? Và họ Đỗ tại sao lại ngẫu nhiên được ngồi uống rượu nơi này. Tra cứu tìm hiểu thì mới thấy nguyên lý: Hình tượng văn chương ở cấp độ nào...
Tôi không sao quên được cái cảm giác lần đầu tiếp xúc với thiên nhiên và con người miền Tây Nam Bộ khi vác cái túi hành lý lép kẹp toàn là sách vở lên con tàu vào đất phương Nam vốn trước đây chỉ biết qua sách vở....
Lúc chúng tôi ra rả như cuốc kêu thuộc lòng bài "Bà Còng đi chợ mua rau", tôi vô tình liếc sang phía thằng Công. Nó có vẻ bối rối, mặt đỏ nhừ, miệng lí nhí. Tan học, cả lớp ùa ra sân. không ai để ý Công vẫn ngồi trong lớp,...
Tôi giật mình đánh thót một cái. Gì thế nhỉ? Ôi chao, chói mắt quá. -Nó ở đâu rồi? Một bóng đen phủ lên tôi, một bàn tay tóm cổ tôi, dúi vào cái gì lùng nhùng. Lại tối om. Họ mang tôi đi đâu đây? Lên phòng khách?...
Người tìm ký ức tuổi xanh Bên mình vẻn vẹn hành trang - Nụ cười Bao năm mê mải đường đời Chợt khi luyến nhớ một thời xa xưa Túi đầy kỷ niệm tuổi thơ Trong tâm gìn giữ tận giờ chẳng vơi...
Mỗi năm khi sắp tết bao giờ mình cũng mua hoa đào. Hà Nội không có hoa đào làm sao gọi là tết. Dù là bích đào bạch đào hay đào phai thì hoa đào bao giờ cũng mang tết đến mỗi ngôi nhà thân thương....
Những ngày đầu giải phóng, đơn vị Hoan được giao công tác quân quản. Lúc này tình hình rất lộn xộn. Cướp nổi lên. Đời sống của nhiều khu vực bất an. Phải nhanh chóng ổn định tình hình để người dân sớm yên ổn làm ăn....
Em cứ chờ chồng đi Nàng Tô Thị đã ngàn năm hoá đá Em cứ chờ chồng đi Người con gái Nam Xương nghiệt ngã Em cứ chờ chồng đi Nhưng em ơi Người đàn ông của em, Có khi cũng chỉ còn ảo ảnh Có khi đang ở bên cô gái khác chờ chồng...
Trong chuyến công tác về Đông Triều mình mua một cây mai nhỏ. Đó là cây mai Yên Tử. Mai Yên Tử là giống mai rừng thân gỗ mọc thẳng cao lớn. Mang về mình trồng trong một chậu nhỏ để ở ban công....
Trong văn đàn Việt Nam những năm đầu thế kỉ XX đã xuất hiện một vầng sao Khuê. Dù rằng cuộc đời của ông vừa tới tuổi “tri thiên mệnh” đã ra đi; dù rằng thời gian để ông say sưa với rượu, thù tạc với bạn bè, giang hồ phiêu lãng trong Nam ngoài Bắc nhiều hơn bên bàn viết;...
Khắc khoải Anh ơi Em nhớ lắm! Em biết thừa Anh cũng đang nhớ em Em nhớ Anh cười, bàn tay ấm nắng Em biết Anh ngồi miệng chát đắng vắng em...
Hôm nay Mùng Một tháng Ba Chỉ còn tuần nữa chúng ta lại phiền Đầu ong ong chỉ nghĩ tiền Không quà không cáp mà yên được à...
Cỗ máy thời gian lầm lũi Tháng năm vòng bánh xe quay Cuộc đời trở nên già cỗi Chẳng thể níu kéo từng ngày... Bất chợt nếp nhăn trên trán Khóe mắt hiện dấu chân chim Xương khớp ê ẩm nhắc bạn...
Một cụ già hành khất Đi thất thểu trên đường Theo sau là con chó Trông gầy gò, đáng thương! Từng bữa ăn no, đói Vài mẩu bánh mỳ khô Con chó không biết nói Chỉ vẫy đuôi bâng quơ......
Chỉ còn hai ngày nữa Là sang Xuân Giáp Thìn (2024)! Đào quất giăng lối nhỏ Sắm ít, toàn người xem... Thương người bán cây cảnh...
Ngày đầu tiên bước vào thế giới thần tiên - học viết chữ, đánh vần đối với con quả là một thành tích kỳ diệu, nhen lên một cảm xúc khó tả, vừa lạ lẫm ngơ ngác, xen lẫn sợ sệt, nhưng cũng đầy háo hức....
Trăng tròn trăng lại khuyết Tình khuyết tình ra đi Chỉ còn gió thầm thì Truyện đại ngàn sâu thẳm Trời xa và biển rộng Cát vàng trải mênh mông Biết bao giờ có thể...
Một buổi chiều đầu xuân, trời còn lạnh lắm. Cả không gian xám lạnh như giát bằng thiếc. Mình ngồi trên ghế chờ bên đường ga tàu hỏa, đợi chuyến tàu từ Bỉ đi Đức. Ga đợi vắng vẻ, chỉ còn lác đác một ít người, ai cũng ngồi co ro trên ghế. Chỉ có một chàng trai không ngồi mà đi đi,...
Chỉ còn lại tuyết thôi Trắng một vùng cổ tích Lung linh giọt nước mắt Óng ánh muôn sắc màu. Ánh vàng non nớt rọi Ấy là nỗi đau mềm. Ánh xanh hanh hao chiều Là những niềm nuối tiếc....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!