- Sáng tác mới
Bất chợt về Eo Gió để tìm em Bởi cơn nắng cứ chói chang mời gọi Lênh chênh níu bước chân vào đá sỏi Ngọn xương rồng bên lối đứng trơ trơ Anh không còn mơ mộng để làm thơ...
ve xé toạc cả khoảng trời tháng Sáu phượng rực màu con sông hạ bâng khuâng áng mây hồng hờ hững rảo bước chân che lũ nắng rụng dần sau phía núi…...
Hai người là đôi bạn Một tên là Thông Minh Một tên là Thành Thật Sống với nhau nghĩa tình. Rồi đến một ngày nọ Họ nổi hứng đi chơi Ngồi thuyền ngao du biển Chuyến du lịch tuyệt vời....
Rạng sáng, ngay sáng nay thôi, giấc mơ chợt đến mong manh. Trong giấc mơ, cậu trai 12-13 tuổi, mặc đồng phục, đeo khăn quàng đỏ, thả lỏng người trong không gian. Cậu ấy đang mơ. Trong giấc mơ, gọi: Mẹ ơi!...
Hôm nay lại cuối tuần rồi, Tạm quên ngày tháng anh ngồi tương tư, Xa nhau từ độ đến chừ... Sao anh cứ ngỡ mới như hôm nào?
Ngoài sân lá rụng lao xao, Nghe ngàn nỗi nhớ cồn cào tim anh!...
Tháng trước, nhân lúc cả nước bàn chuyện sáp nhập tỉnh, nó viết lại vài kỉ niệm về Mẹ và Quê hương, về ngôi nhà ngói 3 gian có chiếc sân dài, rộng; về ngõ nhỏ có cây si già, rễ chìm, rễ nổi, dây tơ xõa xuống như mớ tóc dài, xoăn xù chằng chịt qua năm tháng, về giấc mơ nó gặp tai nạn ngã bật ngửa,...
"...Biết nhớ em nhiều...cũng thế thôi..."! Khúc tình xưa xao xuyến bồi hồi Thả hồn theo giọt cà phê đắng! Để lời thương nhớ nghẹn trên môi...!
Nhớ vầng mây tím trôi hờ hững! Nhớ làn gió nhẹ… thoảng chơi vơi...
Bao đêm trường em ngồi đếm sương rơi Đong giá buốt. giữa dòng đời cô quạnh.... tìm đốm lửa nhạt nhòa trong hư ảnh Chợt thoáng qua hồn như một ánh sao băng..! Mộng yêu đương trôi về chốn xa xăm...
Anh có thể vượt muôn ngàn bão tố Khi biển thét gào cơn thịnh nộ cuồng điên.. Trong bão giông văng vẳng tiếng dịu hiền Anh buông hết nỗi muộn phiền theo gió...! Anh có thể vượt muôn trùng gian khó...
Ta một mình lặng lẽ giữa sân ga Gió đi rồi nên chỉ có riêng ta Đang ngơ ngác cuối miền xa diệu vợi... Đêm cô đơn, không một ai đón đợi
Ta lặng nhìn dòng người vội đi qua... Nỗi suy tư tìm đến với xót xa...
Một chút nhớ chợt len vào khe khẽ... Khi chiều buồn dần buông nhẹ trên sông Anh thả hồn bơi vào cõi mênh mông, Mang nỗi nhớ thoảng bềnh bồng theo gió...! Một chữ yêu muôn lần không dám ngỏ,...
Mới ngày nào li ti ngàn chấm nhỏ mà hôm nay đã cháy một góc trời mấy chú ve chổng mông thổi lửa vài cụ già thơ thẩn dạo chơi nhặt được tuổi thơ trong ánh mắt cười...
Một chút nhớ chợt len vào khe khẽ... Khi chiều buồn dần buông nhẹ trên sông Anh thả hồn bơi vào cõi mênh mông, Mang nỗi nhớ thoảng bềnh bồng theo gió...! Một chữ yêu muôn lần không dám ngỏ, Bỗng cồn cào theo ký ức xa xăm......
Sau mấy trận mưa trái mùa Xuyến chi lên xanh mơn mởn Cao su vừa thay lá già Lộc tơ đầu cành hơn hớn Đã nghe rải rác tiếng ve
Mộc miên giật mình bung đỏ...
Đôn ki như ương Vác giáo ra đường Cưỡi ngựa trên phố Không sợ pháp vương. Nói vào tai điếc Tai điếc bực mình Gõ vào tim gỗ
Tim gỗ vung chân....
Thế là mùa cũ xa rồi Nắng rưng rưng nắng, mây vời vợi mây Tưởng rằng tay nắm được tay Nhưng đêm sớm cạn và ngày qua nhanh....
Chợt tin đài báo rét về Đã nghe tê buốt dầm dề đầu đông Cuộn mình theo gió thả rông Trốn vào hoa cải ven sông mơ màng....
Sống vào thời loạn lạc Cửa nát rồi nhà tan Giặc giã rồi đói khát Làng xóm thì tan hoang. Một chàng trai mạnh khoẻ Cắp gươm nhảy xuống thuyền Theo dòng trôi vô định Rồi neo lại xứ Miên....
Nghe gió lao xao báo chớm đông Phù sa lắng đọng đáy sông Hồng Da trời đùng đục không xanh nữa Mây có buồn không có lạnh không
Theo gió đàn chim bay tránh đông...
Người thả buồn theo gió tôi hứng buồn làm vui Người thương sương trên cỏ tôi nằm đó ngóng trời Người đi như tiếng gọi bàn chân êm thật êm...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!