- Sáng tác mới
Lang thang vào mạng, nhặt được một điều ước từ một cô Tấm ngoan hiền của Nhà Búp: “Nhân ngày 20/10, con xin có một điều ước: nếu có kiếp sau, xin đừng bắt con làm phụ nữ Việt Nam, con không muốn lúc nào cũng phải vai cõng Anh hùng, tay ôm Bất khuất, 365 ngày Trung hậu với Đảm đang ạ”!...
Tuổi thơ, niềm sung sướng nhất của nó là được theo bà đi chợ! Vì bố mẹ đi công tác xa nên bà trông nom hai anh em nó. Trẻ con quê nó chả bao giờ biết ngủ nướng. Sáng sớm khi chú trống choai vừa dứt tiếng gáy bà đã vào âu yếm xoa má nó...
“Vui như Tết”. Câu thành ngữ mà tôi tin ai cũng đã từng nghe từng nói một lần trong đời ấy là nói về Tết cổ truyền, tết âm lịch. Thời ấu thơ, ngày Tết vui là đúng lắm rồi, được ăn ngon, được mẹ mua cho quần áo mới được nghỉ học và...v.v....
Tôi muốn hỏi những cô gái xa quê Đất quê hương nơi ấy có hay về Còn nhớ sông quê dòng nước mát Bước chân háo hức quãng đê quen?...
Chợ quê tôi không biết có tự khi nào, từ khi ông bà, cha mẹ tôi sinh ra đã có chợ rồi, nghe nói chợ được hình thành cách nay đã mấy trăm năm. Chợ không chỉ là nơi mua bán, trao đổi hàng hóa của người dân địa phương mà chợ còn là giao thoa văn hóa cộng đồng, giao lưu văn hóa vùng miền....
Năm nay vì dịch CoVid thực hiện giãn cách xã hội, sang đầu tháng Tám âm lịch đôi vợ chồng Ngưu Lang Chức Nữ mới được gặp nhau nên sướt mướt mãi. Gần đến tết Trung thu đất trời vẫn mọng nước, thỉnh thoảng lại đổ xuống đất lành một cơn mưa xối xả....
Xe chở chúng tôi xuống Thái Thụy vào buổi sáng. Tập hợp xong, nhận lệnh và nơi ăn chốn ở xong xuôi chừng hơn 9 giờ sáng chúng tôi đi bộ ra biển! Nhảy ào xuống biển tắm như chưa bao giờ được tắm...
Thu sang rồi bé ạ, hoa Cau đã lấm tấm rơi trắng trước sân nhà, hương Cau đã ngan ngát mênh mang lan toả. Lúa ngoài đồng đã mềm mại uốn câu, cốm mới đã dẻo xanh ngọt ngào thơm lựng từ tay mẹ, trong vườn thu đã dậy sắc hương bay....
Chừng 4, 5 tuổi gì đó, tôi được mẹ gửi cho ông bà ngoại nuôi. Ấn tượng về người ông trong tôi cho đến hôm nay vẫn không chút phai mờ. Tôi có đứa em con dì giờ là một doanh nghiệp, có bản lĩnh, có chính kiến và rất sắc sảo....
Ta run rẩy trước khúc giao mùa đang tới vẫn khoác lên mình áo xanh xa sâu thẳm Ta lười biếng tìm bình yên nơi góc hẹp man mác bồi hồi theo từng nhánh cỏ may...
Phim Ấn Độ mang đến một thế giới khác, một thế giới đầy sắc màu tươi rói với cả nghĩa đen và nghĩa bóng của từ “sắc màu”. Những cuộc tình lâm ly, những quan hệ gia tộc chằng chịt, những ngập tràn hạnh phúc và buốt nhói chia ly... Đó là những “bảng màu” (palettes) tâm trạng mà lại được thể hiện qua......
Trong sáng tác văn học việc chọn từ ngữ chuẩn xác và thích hợp để thể hiện đúng ý mình, đúng niêm, đúng luật, đúng cách hợp vần, đúng điệu phối thanh... luôn được người viết coi trọng. Nhiều điển hay tích lạ xưa nay kể rằng không ít nhà văn, nhà thơ đã phải lao tâm khổ tứ, vò đầu bứt tóc, thậm chí......
Ta để dành một lời hò hẹn Dẫu mùa thu qua chẳng kịp ngoái đầu Chiếc lá vàng chẳng xanh lại cho nhau Và cuộc đời chẳng một lần lỡ hẹn...
“Buổi chiều chợt nhớ Cố nhân….” Tôi mạo muội mượn một câu trong bài hát “Hoài cảm” của nhạc sĩ Cung Tiến mở đầu câu chuyện tình thời trai trẻ, tuy chỉ thoáng qua nhưng đầy cảm động, không thể nào quên dù sau nửa thế kỷ....
Em đến Thái Nguyên một chiều tháng Bảy, Sông Cầu, nước vẫn chảy lơ thơ, Bờ bãi xanh, chẳng thể xanh hơn nữa, Sông của thi ca sao thấy vắng lục bình?...
Tết Đoan Ngọ… cả một thời ấu thơ với bao mong ngóng, rộn ràng. Cái mong ngóng,rộn ràng có lẽ chỉ xếp thứ hai sau cái mong ngày Tết Nguyên đán. Tôi đã luôn bắt đầu nhẩm đếm nó từ ngày mùng một đầu tháng, lúc mẹ tôi mua ở chợ nải chuối vàng ươm về thắp hương trên bàn thờ....
Những ngày nắng nóng như đổ lửa của tháng 5 âm lịch cũng là mùa thu hoạch lạc. Gần 5 giờ chiều cả nhà mình mới ra cánh đồng. Nắng vẫn gay gắt nhưng có gió mát và không gian thoáng rộng vẫn dễ chịu hơn nhiều so với lúc nằm lì trong phòng điều hòa....
Ngày đó tôi học trường làng, lần đầu khi được nhà trường gọi lên nhận thư do chú bưu tá mang đến, đọc tên mình ghi trang trọng trên giấy mời tham gia trại viết, với đứa trẻ chín mười tuổi hồi đó, cảm giác thật là “vi diệu”, theo ngôn ngữ bây giờ. Bởi sẽ được đi học xa nhà 2 tuần, tận trên tỉnh, được......
Tôi ngạc nhiên nhìn nó kỹ hơn mọi ngày. Cái trán dô của nó lúc này như dô thêm ra. Mái tóc rễ tre đen rậm trông khỏe nhưng có vẻ nghịch ngợm. Nhất là đôi tay, đôi chân nó vẫn dài giờ cũng như dài thêm… Tôi ra vẻ nghiêm trang bảo nó...
Con gái đã ký họa bức tranh đó náo nức, vội vàng, lúc mẹ ngồi nâng chén trà ướp hương sen vào một buổi sáng trong lành. Mùa xuân non nớt ngoài cửa sổ. Lấm tấm những vệt xanh của đôi vạt cỏ, của những chiếc mầm mới nhú, những màu xanh còn chưa mang hình lá....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!