- Sáng tác mới
Dẫu cùng áp má xuống thôi Hẳn nghe rõ lấy một lời băn khoăn Cần cù thành một bản năng Rõ hiền như đất lại trăn trở long Ngàn xưa dải đất triền sông...
Đợt dự Trại sáng tác hai tuần lễ tại thành phố biển Vũng Tàu, nhạc sĩ Trần Cao Vân, Hội viên Hội Nhạc sĩ Việt Nam, hiện sinh hoạt tại Chi hội âm nhạc, Hội Văn học – nghệ thuật tỉnh Bình Phước trăn trở rằng anh đang muốn viết một cái gì đó “thật Bình Phước” mà...
Sớm nay trên đường đạp xe đến cơ quan, tôi lại nghe Thu nhắc nhở: “Hòa viết đi chứ. Đi du lịch chụp ảnh không chán tay thế mà xao động thì không ghi lại là sao? Này nhé, Hòa hãy thả mình nằm giữa thảm cỏ xanh, để những bồi hồi xao xuyến...
Lịch Bài có cây đa cổ thụ Có mái chùa cũ rủ rêu phong Có đường làng lót gạch uốn cong Ẩn trong màu tre xanh, xanh mướt. Sát bên nhau những ao cần thơm, mượt. Lúa vươn mình, thấm ướt giọt sương mai....
Xe chạy cả buổi không gặp một bóng người trên lộ. Nước nhiều hơn đất. Càng ngày càng thấy biển xâm thực. Chỉ một loài cây bá chủ: cây Đước ! Ngắm kỹ thấy nó đẹp lắm. Vẻ đẹp của cường tráng và gan lì....
Ai từng ở miền đồi, mới hiểu được vì sao dân miền đồi yêu quý và trân trọng từng giọt nước. Cả Moldova là những quả đồi nối tiếp nhau. Làng nằm trong thung lũng. Đó thường là nơi có những hồ nước tự nhiên hoặc một mạch nước ngầm....
Người trùng tên với Quảng Hàn, Hay hồn trăng dạo thế gian thành Người. Lời thơ lạnh buốt cõi đời, Thịt da gai điếng, tiếng cười lảnh vang....
Lộc trời từ đất ngoi lên Rươi bơi hồng cả nước trên cánh đồng Mùa rươi triều ngập bãi sông Người săm rươi kéo mấy vòng heo may....
Nếu không tình cờ đọc được bài Mã thơ Bùi Việt Phương của PGS.TS Phùng Gia Thế trên Facebook, chắc tôi còn tiếp tục chịu thiệt thòi dài dài bởi không hiểu vì sao những bài thơ hay như thế mà không chịu đến với một người yêu thơ, “thuộc thơ bạn hơn cả thơ mình” như tôi....
Phơi dưới nắng tháng năm cong vênh mặt Hạt thời gian tách vỏ cựa mầm Trong lòng đất ve sầu nằm đợi mười bẩy năm Đủ tiết khí bay lên tấu bản tình ca định mệnh...
Anh tôi ra đi đã gần một năm, tôi vẫn phải cố mãi mới có thể kìm nén cảm xúc mà viết ra những hồi ức này trong nước mắt. Nhớ về anh là cả một vùng yêu thương yêu kính, biết ơn… ngập tràn trong trái tim tôi....
Trên cồn cát biển có những lỗ to sâu hun hút. Đó là tổ còng gió. Nó nhát như cáy chạy nhanh như gió nên ít ai giáp mặt. Còng gió sống một mình. Không bù khú bạn bè. Không díu dan láng giềng....
Đã lâu con chẳng đến tòa Nên không gặp Cụ để mà kính thăm Nhưng lòng con vẫn đăm đăm Nhớ về bóng Cụ mát trăm năm rồi...
Thứ chất lỏng đắt nhất Trên thế giới chính là... Đó chính là nước mắt! Chỉ một phần trăm nước Còn lại là cảm xúc Bạn hãy nghĩ suy trước Khi làm tổn thương ai...
Trong những năm tháng học trò, tôi và bao bạn bè thuộc nằm lòng câu thơ của nhà thơ Bảo Định Giang: “Tháp Mười đẹp nhất hoa sen Việt Nam đẹp nhất...
Nghe tin tôi chuẩn bị du lịch qua nước bạn Lào, bạn gửi tin nhắn: Nhớ đến thăm Cánh đồng Chum nhé, nơi ấy có bố mình… Chuyến đi Lào này tôi mơ ước từ lâu, bên cạnh nỗi háo hức, vui mừng giờ chợt như lắng lại, một điều rất đỗi thiêng liêng đang chờ đợi tôi trong chuyến đi này…...
Lá thư này anh viết gửi quê hương Mà ba mươi năm nằm dưới lòng Thành cổ Dòng Thạch Hãn vỗ về anh ngủ Như lời mẹ ơi à… ru anh thuở nằm nôi...
Thế là đã qua một đợt nắng nghịch mùa. Giờ đây làng quê nghiêng mình trong đêm trở gió. Buổi chiều hôm trước bầu trời lênh láng màu mỡ gà, mặt trời đỏ rực hắt lên những tia nắng chói,...
Cuộc đời mỗi người là những câu chuyện dài. Nó bắt đầu từ khi được cha mẹ sinh ra cho đến khi trở về với đất mẹ để thấy hoa vàng trên cỏ xanh nghe gió thổi miên man trên đồi cỏ....
Phơi dưới nắng tháng năm cong vênh mặt Hạt thời gian tách vỏ cựa mầm Trong lòng đất ve sầu nằm đợi mười bẩy năm Đủ tiết khí bay lên tấu bản tình ca định mệnh...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!