- Sáng tác mới
“Bay đi em! đến với chân trời em mơ ước” “Bay đi em! Khát vọng trong tim chắp cánh cho em” Dẫu trong lời tôi khuyên Vẫn ngậm ngùi, nuối tiếc Giá như em ở lại nơi đây:...
Trong văn đàn Việt Nam những năm đầu thế kỉ XX đã xuất hiện một vầng sao Khuê. Dù rằng cuộc đời của ông vừa tới tuổi “tri thiên mệnh” đã ra đi; dù rằng thời gian để ông say sưa với rượu, thù tạc với bạn bè, giang hồ phiêu lãng trong Nam ngoài Bắc nhiều hơn bên bàn viết;...
Tuy nhiên, theo truyền thuyết, thì NIÊN ở đây là một con vật. Người xưa, cho ta gặp trong sách vở rất nhiều các giống vật, loài hoa cỏ mà khi có những biến đổi đặc biệt ở cõi người nó mới xuất hiện....
Chỉ tuổi thơ Là Tết mãi ta rùng mình Chợt hãi Bao nhiêu năm rồi Chôn chặt Tết quê Bao nhiêu năm rồi Chuyến đò xuyên sương khói Nước sông La Sừng sực những hương nồng Mẹ Ba mất rồi Ông bà ngoại mất rồi...
"Văn là đời - học Văn là học làm người". Chính xác nó là như thế. Văn là một từ thôi nhưng nghĩa rất rộng mà có khi cũng rất nhỏ bởi nó phụ thuộc vào sự hiểu biết và cảm xúc của mỗi cá nhân…...
Trời vẫn đêm. Im lặng tiếng tàu xe Im tiếng gió. Em lặng im không ngủ Mai phiên tòa, lại một lần trăn trở Bản cáo trạng hiện lên như dấu hỏi vô hình Mỗi con người một kiếp nhân sinh...
Có một ngày bạn phải đi xa Bạn để lại một số niềm thương nhớ Để lại một số điều trăn trở Một số hẹn hò với những dự định dở dang...
Đêm khuya ra sân thượng, Vẫn vàng trăng dãi dầu, Mờ mờ trời hư ảo, Đông về chút hanh hao. Sài Gòn chưa chợt giấc, Tịnh không mọi lao xao, Nỗi niềm chi trăng thức, Khiến lòng này xôn xao?...
Một chấm lạnh, Ngưng tiếng chim đang hót. Đất trời im, Thanh trong đến vô cùng. Đám mây nào, thả từng giọt rưng rưng. Những nốt lặng dương cầm, Xốn xang niềm thân mật....
Lại một mình cà phê đắng chiều đông Ta ngồi với nỗi buồn không có tuổi Cứ khuấy mãi những đam mê trôi nổi Cạn lòng rồi mà đã lắng lại đâu. Ơi vị thơm đắng đót màu nâu...
Tôi vào cấp 3 năm 1979. Những tưởng sau năm 1975 đất nước thống nhất chúng tôi sẽ được hòa bình ấm no nhưng không phải như thế. Biên giới Tây Nam vẫn chưa có một ngày yên ổn....
Mấy triệu năm, Mặt Trời vẫn không già. Trên cung Quảng, Hằng Nga thêm tuổi ... Bên gốc đa xưa, Lá sen nõn che đầu. Chăn ở đồng xa, Làng vẫn bắt mất trâu,...
Người tìm chốn lạ Đông Đoài Ta đang du ngoạn cửa ngoài Tử Sinh Người vui đón biển bình minh Hoàng Hôn thời Mạt, ta nhìn mà đau Chữ Tình vờ vịt trong nhau Bức tranh vân cẩu, kiếp sau đâu còn...
Mặt Trời lặn ở phương Đông, Tràn ngập không gian, ran gà gáy, Xa xa tiếng cu cườm, Gọi ngàn mầm cây nảy, Chồi cứ non tơ theo óng ả tiếng chim......
Bố ạ! lại một mùa lá đỏ Cái cây vườn sau đã bao năm Rồi năm nay chỉ mình con ngắm Bố đã về lại cõi xa xăm. Con hạnh phúc lúc cùng với bố...
Từ thời sinh viên, tôi nhớ nhà văn Bùi Hứa Hiệp có nói làm thơ là biến thế giới của mình thành thế giới của người khác. Hàn Mặc Tử thì viết “Người thơ phong vận như thơ ấy”. Trần Hưng, thơ và người, cơ bản cũng là một ví dụ điển hình....
Lại một ngày mới đến, Chim sẽ ca, và hoa sẽ nở. Mặt Trời tuôn nắng mới, làm rạng rỡ, Nụ cười nhân thế. Dù ở nương dâu, hay ngoài bãi bể, Biến cải cuộc đời, Những lớp sóng gối đầu nhau, Niềm vui gối lên nỗi đau, Nụ cười làm khô nhanh...
Trùng ngôn phúc ngôn (tiếng Hàn 중언부언;Tiếng Hán 重言復言 - trùng ngôn phúc ngôn). Ở đây, trùng là lặp, phúc cũng là lặp, ngôn - ngôn....
Tình yêu tựa như cát nằm trong bàn tay. Mở lỏng bàn tay, và cứ vậy, nó sẽ không chảy lọt xuống. Nhưng nếu muốn nắm chặt hơn, thì vào giây phút ta vừa khum lòng bàn tay lại, cát sẽ lọt qua các kẽ tay chảy xuống, trong lòng bàn tay chỉ đọng lại một chút....
Một bờ dậu thưa, có dây bìm bìm nở hoa tím tím. Mảnh sân nhỏ có vại nước hứng mưa và chiếc gáo dừa như vừa có ai múc nước. Cái bếp nhỏ, làn khói thông thả bay lên mang theo mùi thơm của niêu cá kho tương. Lui cui bóng mẹ giữa những mớ rau xanh ngắt, mớ tôm tép lao xao trong chiếc rá tre…....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!