- Sáng tác mới
Nơi lá chuối che nghiêng như một cánh buồm Cánh buồm xanh đi về trong hạnh phúc Thường ngày, mỗi khi nhớ về mảnh vườn quê tôi vẫn hay thầm đọc 2 câu thơ của Lưu Quang Vũ....
Thời gian và công chúng không nghĩ như Tản Đà. Sự nghiệp của ông là một giá trị tinh thần vô giá cho nhà văn học Việt Nam bởi trước hết ông là một nhà thơ dân tộc. Ông tiếp nhận những tinh hoa văn hóa dân tộc và bằng cá tính,...
Trong văn đàn Việt Nam những năm đầu thế kỉ XX đã xuất hiện một vầng sao Khuê. Dù rằng cuộc đời của ông vừa tới tuổi “tri thiên mệnh” đã ra đi; dù rằng thời gian để ông say sưa với rượu, thù tạc với bạn bè, giang hồ phiêu lãng trong Nam ngoài Bắc nhiều hơn bên bàn viết;...
Tôi không thích câu "tuổi này còn làm được gì nữa". Câu này sao cứ như hàm ý muốn buông bỏ điều gì đó, vậy nên tôi không thích câu này. Nói "Tuổi này còn làm gì" giống như ta chấp nhận rằng quãng đời còn lại còn chẳng bao nhiêu vậy....
Cho đến nay, nhân loại chứng kiến nhiều cách trị nước, như Đế thuật, Vương thuật và Pháp thuật. Đế thuật là con đường trị nước của những người tu luyện như Quỷ Cốc Tử. Đó là Đạo. Ông biết hết nhưng không màng một chút Danh, Lợi, Tình như con người thế gian....
Một lần ngồi trong công viên, con gái mình nói rằng, cái môn nó sợ nhất, vô tích sự nhất, không biết học để làm gì là môn Văn. Nó nhìn thẳng vào mắt của mình và lí nhí: "Con nói thật, Ba có buồn không?"...
Bàn về nhân tướng, có tâm tướng và mạo tướng. Mạo tướng, còn gọi là hình tướng. Là cái tướng bề ngoài, thể hiện ra thân hình,...
Chuyển nhà Xộc xệch đống đồ cũ bỏ Thói quen xưa nhặt tấm gương, soi Chao ôi! Mắt, vết chân chim nứt xé cuối đuôi cằm chớm xệ, má bắt đầu ngoặc kép,...
Hình như cái tên con người nhiều lúc đã mặc định cho họ một thế giới, một tính cách khó nhầm lẫn. Mình cứ tủm tỉm hoài với cái tên ấy: Trần Huyền Tâm. Phải chăng Tâm có dây mơ rễ má gì với quan Tư Đồ cùng họ nhà mình là Trần Nguyên Đán?...
Chuyển nhà xộc xệch đống đồ cũ bỏ Thói quen xưa nhặt tấm gương, soi Chao ôi! Mắt, vết chân chim nứt xé cuối đuôi Cằm chớm xệ, má bắt đầu ngoặc kép, Biết trước, dẫu là sắt thép Thời gian làm tan rữa trôi mòn...
Xin em đừng chạm đáy của niềm đau Đừng xót xa về một điều không thể Tôi đã đi, em đừng quay trở lại Khu vườn xưa hoa dại với bướm vàng....
Ta run rẩy trước khúc giao mùa đang tới vẫn khoác lên mình áo xanh xa sâu thẳm Ta lười biếng tìm bình yên nơi góc hẹp man mác bồi hồi theo từng nhánh cỏ may...
Càng ngày phụ nữ càng vùng lên càng hiện đại thì lại càng nên biết giá trị của mình, nhất là các bạn trẻ. Chắc 7x bọn mình giờ là thuộc thế hệ cuối cùng còn mang tư tưởng của phụ nữ thời xưa. Lấy chồng mặc định sẽ sống với chồng cả đời nếu sóng gió không to đến nỗi lật cả thuyền....
Mạc quê ở làng Thự. Làng cách bốt Cổ Gia hai cây số. Trước khi Nhật vào, bốt chỉ có một tiểu đội lính Tây đen và hai tiểu đội lính dõng trú đóng. Lúc Nhật đảo chính Pháp, bốt bị bỏ hoang. Năm bốn lăm, Việt Minh cắm cờ đỏ sao vàng trên nóc bốt....
Mình đang ấp ủ viết về tiếng gọi "đò ơi" ở quê nhà với tâm trạng của một người lữ khách, rồi tâm trạng của người có nhà ven sông và cả tâm trạng của một anh lái đò khi đã có những ngày tháng làm anh lái đò thực sự ngay bến sông quê. Nhưng ký ức về con sông Ngàn Phố sao mà bộn bề đến vậy....
Chúng ta sống với rất nhiều mặc định, ví dụ như loài người là tôn quý, thượng đẳng, hay con người là chủ thiên nhiên, rồi trời sinh voi sinh cỏ… mà ít khi nghĩ lại liệu những mặc định đó có đúng hay không....
Mãn Giác Thiền sư (1052 - 1096) là một vị cao tăng sống ở thời nhà Lý. Chuyện rằng, trước khi viên tịch, ông đã đọc cho các đệ tử nghe bài kệ (kinh kệ), nguyên tác bằng chữ Hán, phiên âm như sau:...
Tôi chưa đến chùa Hàn San ngoài thành Cô Tô (Trung Quốc). Nghe nói đây là điểm du lịch thu hút khách thập phương trên khắp thế giới. Sự nổi tiếng của địa danh này từ trên ngàn năm nay chính là nhờ Bốn (4) câu Đường thi của Trương Kế, một tên tuổi không có gì nổi bật trong hơn 2000 nhà thơ và 5 vạn......
Giờ đã trở thành một thói quen là mỗi buổi sáng thức giấc, tôi lại dành những quãng lặng nhớ lại những gì đã trôi qua. Cứ y như thời gian vẫn còn đấy. Những gì của ngày qua, những gì đã qua, đang tới và sẽ tới chẳng phải đã an bài hết rồi. Ta gọi là số phận? Thời gian đâu mất. Nó đang nằm ở một cảnh......
Huyền Tâm hát những diệu khúc tháng năm. Nhưng hình như không phải của thời hiện tại. Dù nói với cơn mưa Hà Nội đang rì rào, dù nói về hoa sen trước mắt trong ánh hồng buổi sáng, thì thơ của cô cứ trong veo, theo suốt, dẫn ta về cái ngày xửa ngày xưa, như cổ tích. Xa xăm hơn là những cánh hạc Tiên......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!