- Sáng tác mới
Tôi xin lấy một câu tác giả tự bạch trong cuốn sách “Trần Viết Bính, Tác giả - tác phẩm” để mở đầu cho bài viết của mình: “Tổng tập này có 236 ca khúc, mỗi bài hát đều dính đến một phần đời tôi đã sống, một phần đời tôi đã yêu”...
Con vẫn biết góc đồi hoang ngày xưa không còn nữa, những vui buồn một thuở nhạt nhòa theo cánh thời gian. Mùa xuân sang lộc trời lá nõn, bánh chưng xanh, hoa đào phớt, nếp thời gian trên khóe mắt mẹ rưng rưng....
Cuộc đời chia bảy nấc Mọi nấc đều "ngựa phi"! Không muốn cũng "lên bậc"! Tôi diện " cổ lai hy"... Đầu năm đã ốm yếu! "Anh cổ vịt" hỏi thăm Cột sống đau rã rệu Suốt ngày chỉ muốn nằm......
Thế gian di mạn trong Tình Kiến bò đáy chén chỉ mình ấy thôi Trăm năm một cuộc vui cười Thác rồi mới thấy cuộc đời huyễn như....
Biển uống sông ngọt dịu mãi không thôi Sông uống mặn suốt một đời vẫn khát Gió lang thang trên sa mạc cát Uống một đời chưa hết dấu chân ai....
Người xưa dạy rằng “Quân tử thực vô cầu bão”, tức là người quân tử chăm lo đạo lý, không lấy chuyện ăn ngon mặc đẹp làm điều chú trọng. Kẻ tiểu nhân cùng quẫn thì làm bậy,...
Tôi quen chị Lê Phương Liên qua một người bạn, sau này chị gửi tặng cho tôi tập thơ “Độc Thoại Sen” do NXB Hội nhà văn ấn hành vào cuối năm 2019. Tôi còn nhớ trong một lần trò chuyện cùng chị, tôi có nói rằng thơ chị có khuynh hướng của sự hiện đại trong cách tân ngôn ngữ....
Chẳng đợi ngày gió may heo heo thổi, lòng tôi đã ngổn ngang nỗi niềm quê. Khắc khoải nhớ từng mái tranh nép sau lũy tre già xao xác, tôi thương những gương mặt người theo tôi đi dọc một đời người, thương cả con mèo mướp nhỏ bé khoanh tròn tìm giấc ngủ bạn bè ấm áp trong lòng tôi...
Theo ghi chép trong lịch sử, Lý Thời Trân là một danh y sống vào triều Minh. Lý Thời Trân thích đọc sách y học và là thầy thuốc rất tài giỏi. Ông được coi là một hiền nhân trong số các y sĩ thời bấy giờ....
Tôi lên thăm đỉnh Pà Cò Xem mây chở nắng đi đò qua thung Xem con sóng trắng lạ lùng Bỗng dưng đổ khói mịt mùng dưới chân...
Một chiều đông đã thật đông Rét cũng ngọt trước lặng thầm hoa sữa Có ý nghĩ nhớ ai không biết nữa Mải miết tìm về phương trời xa......
Có một loài hoa kỳ lạ, một ngàn năm hoa nở, một ngàn năm hoa tàn, khi hoa nở thì lá đã tan, mà khi lá mọc thì hoa lại úa tàn, chỉ nhìn thấy hoa mà không thể thấy lá, khi thấy lá rồi lại chẳng thể gặp hoa....
Cả một thời bom đạn, Bỏ làng ra ngoài đồng, Lúp xúp bên cồn mả, Lờn vờn ánh trăng suông... Nhìn bóng tre đầm nước, Nhớ xóm thôn yên bình, Tre xanh hai bờ nước,...
Trời đừng nắng nữa trời ơi Cải con nó héo nữa rồi nó đau. Lần đầu mình biết đến 2 câu ca dao này là khi thầy Lê Thái Phong giảng về Văn học dân gian cách đây đã hơn 40 năm....
Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn, hoa vừa kịp nở lá vội tan, lá vừa chớm mọc thì hoa lại tàn, chỉ thấy hoa mà không thể thấy lá, khi thấy lá lại chẳng thể gặp hoa, lá và hoa dẫu cùng chung một rễ, vốn rất gần mà chẳng thể gặp nhau, cứ nhớ thương mà ôm sầu thương nhớ…...
Hoa sữa cài hương vào nhớ Cúc vàng khứ sắc hình ngâu Lá sen thơm bàn tay cốm Này tâm… em về nơi đâu. Có nghe Thu chớm trên đầu Tênh tênh đôi bờ vai gió...
Thế gian di mạn trong Tình Kiến bò đáy chén chỉ mình ấy thôi Trăm năm một cuộc vui cười Thác rồi mới thấy cuộc đời huyễn như....
Tôi mang theo ngọn gió Nồng nàn thắm thiết của Tây Nguyên Đại ngàn xanh tỏa bóng mát dịu hiền Làm hành trang xuôi về miền nắng lửa......
Chuyện xa lắm. Ngày ấy, thuở còn mồ ma giặc Pháp, dân Tẩm Thượng bảo nhau. Thằng Hỳ sinh ra, được thả về sống ở Gò Bơn này là do ông trời đã bày nên trò ấy. Hỳ họ Vũ, tên thật là Tiếu. Tiếu là cười. Hỳ là âm thanh của cái cười. Cũng là cười! Sự ăn khớp của Hỳ từ vẻ mặt, nét nhìn, giọng nói, tất......
Cái điệp khúc này cứ diễn ra như thế suốt gần hai năm qua, kể từ khi Hằng bị suy tim phải nghỉ việc nằm ở nhà chữa bệnh. Minh, chồng Hằng đang hí hoáy lau xe ở cổng định đứng lên đưa tiền cho Hạnh thì Hạnh đã bước nhanh qua. Hạnh luôn tránh giáp mặt với Minh....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!