- Sáng tác mới
Thanh Minh là một trong những cái Tết (Tiết) quan trọng của người Á Đông xưa. Xã hội hiện đại sống với nhịp sống hối hả. Văn minh vật chất đề cao hưởng thụ và tự do cá nhân đã làm cho các sinh hoạt văn hóa mang đậm sắc màu Á Đông cứ nhạt dần và có nguy cơ bị tiêu biến....
"Nằm nghe tiếng trống, trống canh ba Vừa giấc chiêm bao chợt tỉnh ra thiên hạ dễ thường đang ngủ cả Việc gì mà thức một mình ta?" Ngày mai đã mồng Tám tháng Ba Một ngày trong năm của các bà Ba vạn sáu ngàn ngày lẻ nữa Cơn lốc nào cuộn gió đêm qua?...
Tết đang đến rồi, sao buồn nhỉ? Hoa sắp nở rồi, chẳng thấy vui? Xa xứ, đứa con buồn hoe mắt Ngoảnh cổ tìm trông bóng quê nhà. Nhà nó, nơi ấy vài năm trước...
Người xưa nói chữ là nói Đạo Đức. Chữ Thọ cũng nói cho ta những yếu tố của tính cách, của nhân cách cần thiết cho việc hình thành một con người TỐT....
Toàn dân là ai? Là tất cả chúng mình Nên sở hữu toàn dân chúng mình là chủ sở Sao mảnh đất ông bà nghìn năm đang yên ở Bỗng một chiều phải khăn gói ra đi...
Vì sao người xưa nói rằng có Phúc Phận mới có Thọ, Phúc Thọ là quả của Đức. Chúng ta cùng tìm hiểu hàm nghĩa sâu xa này qua bài bình về Chữ "Thọ" trong văn hóa xưa của tác giả La Vinh. Cách đây đã lâu, nhân một học trò đi chúc thọ người quen, nhìn thấy bức trướng người ta treo trong bữa......
Cha tôi là một nhà Nho Vốn hào hoa, dáng học trò, thư sinh Một đời nấu Sử, sôi Kinh Trời cho cái đức thông minh tuyệt vời Năm Cha mười sáu tuổi đời Trường Ninh Giang, rạng tên người tuổi xanh Cha thông kinh nghĩa rành rành...
Ta mải miết đi tìm công lý Cho người đời khỏi những oan sai Con đường ấy cứ vời xa hun hút Ta vẫn đi thăm thẳm đường dài Ta chẳng phải nhân danh quyền lực...
Có những lúc anh ngồi như pho tượng Trước những điều trái ngang Trong tập hồ sơ lộn xộn trên bàn Tập hồ sơ chứa những phận người trong đó Với nhiều kích cỡ Thân xác nẫu ra trong mòn mỏi đợi chờ...
Mất đi cái buồn bực Là được một niềm vui Mất đi chút ngậm ngùi Sẽ được nhiều thanh thản Mất đi điều vô cảm Là được tình yêu thương Mất đi ngã ba đường Lại được về một hướng...
Chữ LỘC trong văn hóa xưa thường nhắc người ta nhớ tới cảnh vinh quy bái Tổ. Tôi nhớ ai đó ở Bến Tre kể về vị tiến sỹ đầu tiên ở đất Nam Ky về Ba Tri.... Ngài đã đi bộ từ ngoài lộ qua bưng, qua vườn đến nhà tranh trong vườn để lạy thầy giáo của mình rồi sau......
Chiều thì chưa dứt hẳn Đêm còn ngấp ngó xa Cả bầu trời chập choạng Người đi như quáng gà Khắc này nguy hiểm lắm Thật giả trộn vào nhau...
Tôi thường không nói về những khối chữ ô vuông mà cha ông ngày xưa sử dụng là chữ Hán, chữ Nho mà muốn nói nó là chữ Thánh Hiền. Những con chữ này chuyên chở văn hóa, văn minh rất uyên bác, uyên thâm, uyên áo của phương Đông....
Hai mặt trời trong con tim... Con thức Cha Mẹ ơi! Hai Quả Thái Sơn khổng lồ trên vai Con mang nặng suốt cuộc đời Con quỳ lạy trước khói nhang, hương án Con nghìn lần khóc gọi : "Mẹ Cha ơi..."...
Mỗi người có một thân thôi Khổ cho ai phải xẻ đôi thân mình Bên này trọng, bên kia khinh Nào ai tính đến lý tình mà mong Mặc bờ thẳng, kệ bờ cong Là sông thì chảy một dòng thế thôi...
Nói tới Lộc là nghĩ ngay tới những món vật chất có thể định lượng được chứ không mơ hồ định tính như chữ Đức, chữ Nghiệp… Lộc thường tìm đến nhà có quyền lực. Không làm ông này, bà nọ thì chỉ có hưởng Lộc từ con cháu, học trò chứ không dưng mà có của......
Chữ “LỘC” trong văn hóa xưa: Vì sao người am hiểu chữ Thánh Hiền không coi trọng Lộc? Tôi thường không nói về những khối chữ ô vuông mà cha ông ngày xưa sử dụng là chữ Hán, chữ Nho mà muốn nói nó là chữ Thánh Hiền. Những con chữ này chuyên chở văn hóa, văn minh rất uyên bác, uyên thâm, uyên áo của......
Mình cứ tưởng chỉ có học sinh ở Bến Tre nơi mình dồn hết nhiệt huyết cho một thế hệ mà mình gọi là "thế hệ vàng" là còn nhớ thầy. Những học trò ấy đa số giờ đây thành đạt. Mình không đánh giá bằng tiêu chí của người thường thời Mạt Pháp, thời Tận......
Bệnh thì phải uống thuốc Đau phải vào nhà thương Muốn sức khỏe - thể dục Đâu cũng có con đường Đời: sinh, lão, bệnh, tử Tứ khổ đế, lẽ thường Đã rớt xuống cõi tục Là lầm lụi xót thương....
Chuyện kể rằng: Sau khi lên ngôi, Nguyễn Phúc Ánh là vua Gia Long đã ban thưởng công lao cho cận thần. Ngài dành ưu đãi nhất cho một tướng vào sinh ra tử với mình. Cho anh ta yêu cầu bất cứ sở ước gì. Vị ấy nói: “Tâu Hoàng Thượng, hạ thần chỉ xin chữ Phúc thôi!”...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!