- Sáng tác mới
Thanh Minh là một trong những cái Tết (Tiết) quan trọng của người Á Đông xưa. Xã hội hiện đại sống với nhịp sống hối hả. Văn minh vật chất đề cao hưởng thụ và tự do cá nhân đã làm cho các sinh hoạt văn hóa mang đậm sắc màu Á Đông cứ nhạt dần và có nguy cơ bị tiêu biến....
Hà Nội vào Đông Những đôi má ửng hồng Áo muôn màu rực rỡ Có ai từng nhắc nhở Đừng để mùa Đông lạnh lẽo mắt người Hà Nội vào Đông Hoa sáng nay...
Quả thực là tôi rất dốt Trong việc chọn bạn mà chơi May ra gặp được người tốt Đôi khi vớ phải đứa tồi! Luôn nghĩ ai cũng trong trắng! Mọi người đều rất chân thành... Chột dạ một ngày tắt nắng Bạn bè biến sạch, sành, sanh......
Người xưa nói chữ là nói Đạo Đức. Chữ Thọ cũng nói cho ta những yếu tố của tính cách, của nhân cách cần thiết cho việc hình thành một con người TỐT....
"Văn là đời - học Văn là học làm người". Chính xác nó là như thế. Văn là một từ thôi nhưng nghĩa rất rộng mà có khi cũng rất nhỏ bởi nó phụ thuộc vào sự hiểu biết và cảm xúc của mỗi cá nhân…...
Có những người đàn bà Đi ngang qua đời ta Vì lẽ này lẽ kia Ta không cưu mang được Xin tri ân Người đến sau, đến trước Đã mở lòng Chăm sóc mỗi nụ hoa Đã mở lòng Đón gió rét sương sa Đón trống vắng Cả thu đông xuân hạ Xin đa tạ Những tâm hồn cao cả Vá gối chăn Chống dột mỗi mái nhà xin tri âm...
Sao người nỡ lỗi hẹn Với mùa hoa dã quỳ? Người đến? Sao không đến Tìm đâu dấu chim di? Chiều Thu vàng xa ngải Màu dã quỳ tinh khôi...
Mưa hóa những dòng sông Nước hoá mênh mông của biển Một người đi và một người đến Thế là có một nhân gian Có mùa Thu thì có lá vàng...
Làm ly cà phê Hãy cứ làm một tách cafe Không sở hữu gì ngoài ánh sáng bước đi. Nếu bạn không có nơi để lòng nặng trĩu, bạn có thể mang theo nó. Người cứ nhẹ bước mà đến, đừng mang theo gì. Nhưng nếu có tâm tư trĩu nặng chưa biết gửi vào đâu thì cứ mang đến đây cũng được....
Hoan nhớ như in sáng ngày 10/2/1960, anh lên đường nhập ngũ. Đêm mẹ không ngủ. Hoan nghe tiếng mẹ ho và trở mình liên tục. Dù tự tay viết đơn tình nguyện nhưng Hoan vẫn không khỏi bồi hồi. Anh không chợp mắt được, lòng bộn...
Hội giả định ly khứ giả tất phản (tiếng Hàn: 회자정리 거자필반 Tiếng Hán: 會者定離 去者必返 -). Ở đây: hội - gặp, giả - người, định - sẽ, ly - tan, khứ - rời, tất - chắc sẽ, phản - quay lại....
Bữa trước đang viết thì cảm xúc, không viết tiếp được, khiến bạn bầu phàn nàn: Sao chị viết kỳ cục vậy? Cụt ngủn ngủn là sao! Bây giờ học trò đã tan, cháu nhỏ đã ngủ ngoan, tôi lại được ghi tiếp vào Thời Gian Đời Người của mình những dư âm thắm thiết ân tình về Tình Bạn Đẹp của chúng tôi trong nhóm......
Mưa hóa những dòng sông Nước hoá mênh mông của biển Một người đi và một người đến Thế là có một nhân gian Có mùa Thu thì có lá vàng Ai chẳng biết có sinh thì có tử Biết đâu đấy qua mùa dịch dữ...
Tình hình ở Phước Long có nhiều chuyển biến lớn. Ở vùng tranh chấp, quân địch thường càn quét lấn chiếm. Những nơi chúng càn qua, buôn sóc xác xơ. Những vườn điều đang sai bông bị đốt trụi, những ngôi nhà dài là nơi tụ họp của cả buôn cả sóc, nơi đặt những cồng chiêng, những ché, xà Nung quý giá......
Có chuyến tàu lịch sử Trải từ Đông sang Tây Có nỗi niềm thiên sứ Giáng trời Nam sum vầy. Mưa miền Đông lây rây Nắng miền Tây rờ rỡ...
Một chàng trai Do Thái Hỏi giáo sĩ uyên thâm Một cuốn sách trí tuệ Nổi tiếng dân tộc mình. Anh đã từng tốt nghiệp Một đại học lừng danh Và đang làm Tiến sĩ Ở nước Mỹ văn minh....
Tôi đã đến Sa Pa một vài lần. Lần này, trong một phút “không tự mình quyết được”, tôi theo chân các nam thanh nữ tú của Xóm Chém Gió trở lại Sa Pa, với ý định sẽ lên đỉnh Fansipan nơi mà tôi chưa từng được đặt chân tới. Chúng tôi rời Hà Nội...
Cho đến nay, nhân loại chứng kiến nhiều cách trị nước, như Đế thuật, Vương thuật và Pháp thuật. Đế thuật là con đường trị nước của những người tu luyện như Quỷ Cốc Tử. Đó là Đạo. Ông biết hết nhưng không màng một chút Danh, Lợi, Tình như con người thế gian....
Tôi đến Casablanca vào một ngày đông lạnh, sau 30 tiếng đồng hồ kể từ lúc rời Hà Nội, lòng chênh chao nỗi niềm trống vắng. Có lẽ đây là chuyến đi công tác không mong đợi nhất của tôi trong những ngày cuối năm,...
Một lần ngồi trong công viên, con gái mình nói rằng, cái môn nó sợ nhất, vô tích sự nhất, không biết học để làm gì là môn Văn. Nó nhìn thẳng vào mắt của mình và lí nhí: "Con nói thật, Ba có buồn không?"...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!