
- Sáng tác mới

Lâu lắm rồi, em đọc thấy một truyện cười nước ngoài trên báo mà cứ đau mãi: Một cô vợ làm nũng chồng, than rằng: “ Anh ơi, lúc nãy em đi ngoài phố bị một hạt bụi to chui vào mắt, xót lắm cơ !”. Anh chồng nghe xong thì thủng thẳng: “Hôm nọ anh thấy có hẳn một...
Lúc thi tuyển, Hội đồng tuyển dụng có Lãnh đạo Vụ Tổ chức cán bộ, Lãnh đạo khối cơ quan Bộ, Lãnh đạo Văn phòng, lãnh đạo Phòng Tổng hợp và các chuyên gia ở hai lĩnh vực đó, cao hơn còn có...
Nếu không có ngôi nhà thực sự ở Hà Nội, bạn đừng mong có một hàng xóm thực sự. Đó là những gì nó nhận thấy trong ba năm phiêu dạt đến chục lần chuyển nhà, làm khách trọ của Phường Quan Hoa, Dịch Vọng, Nghĩa Tân...
Phép màu đến từ Ba Mẹ, Anh Chị Em ruột & các con, đó là phúc phần của nó. Phép màu đến từ thầy cô, bạn bè, đồng nghiệp & học trò, đó đều là may mắn của nó, vì nghiệm ra, cho đến khi nó nhận được những phép màu đó nó chưa có ý thức cho đi, chưa có ý thức gieo nhân lành....
Trưa ngày xưa trốn ngủ khám cây Chuyện chả có gì sao anh nghe chăm chú Mỗi khi em tạm ngừng lại hỏi từng ý nhỏ Ai canh chừng ai dám leo cao? Rồi chuyện bạn cùng lớp ghét nhau Gay cấn đến có màn vỗ hất...
Anh không nhớ em Không nhớ nổi gì nữa Lối về nhà thi thoảng lại bị quên... Anh không nhớ em Không nhớ nổi ai nữa Số điện thoại mình có lúc tưởng của em......
Xong trận đánh chiến sĩ ngồi xem phim Nơi đỉnh núi bom đạn cày lởm chởm Mảnh vải nhỏ nói chiến trường rộng lớn Những bóng hình … quay nhanh...
những đợt gió giao mùa se sắt lạnh vẫn gầm gừ tranh thổi khóm Đào, Mai hóng Xuân xòe nở vội cánh non tơ e thẹn hé môi cười
trắng muốt mây lừng lững chảy về xuôi én đưa thoi rợp khoảng trời biêng biếc...
Cái lạnh cuối năm giấu mình trong màu xanh dịu nhẹ. Ông mặt trời xa vời vợi phớt một sắc vàng trong suốt lên những cành cây khẳng khiu đã đóng mình ngủ đông. Những thân sồi cũ kỹ nâu thẫm hay những hàng bạch dương trắng bóc kiêu sa, tất cả đều trơ trụi. Mùa đông xứ Âu....
Minh biết mẹ mình từng “xịn sò” muộn thế, bởi lúc sinh nó thì chị Nếp đã thôi làm lãnh đạo xã. Năm bảy bảy, khi xã chị sáp nhập với xã trên làm một, địa giới từ tiếp giáp một tỉnh lên hai; cùng với rất nhiều cái mới phải căn ke hài hòa đại diện khu bao nhiêu dân ngồi ghế gì....
Ngày ngày mẹ vẫn đi về trên con đường quen thuộc. Mẹ cũng không thể nhớ nổi đã đi bao nhiêu vòng xe để chở con đến ngôi trường yêu dấu mang tên Chuyên Thái Bình. Ngày mai, con viết thanh xuân đẹp đẽ nhất tại ngôi trường yêu dấu, kết thúc một chặng đường con đã đi qua với sự...
Trang mạng Văn chương Nhà Búp xin trân trọng giới thiệu với các bạn tập thơ và văn xuôi Dấu yêu gửi lại của một thành viên Nhà Búp - cô giáo, nhà thơ Phạm Minh Châu qua bài viết của nhà thơ Kim Chuông, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Nguyên Phó Chủ tịch Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình,Tổng Biên tập......
Trước cuộc đời rộng lớn, Văn chương có một quy luật riêng. Nó chẳng khác ngôi nhà bốn phương không cửa. Mỗi “khách Văn, đề huề lưng túi gió trăng” này, đều đơn thương, độc mã, “tự nguyện” đặt bước chân “xuất - nhập.” Họ đến và đi. Vào và ra. Tới và lui, lúc nào? Đều giống như “phong vân” kỳ ảo....
Thái Bình, quê hương tôi sau mười mấy năm gặp lại. Bỡ ngỡ, vui mừng khôn xiết. Những con đường mới mở lượn cong, mượt mà cho sức sống tỏa muôn nơi. Mặt đường mịn, chất lượng cao. Giữa hai luồng là những hàng cau, cao...
Nơi lá chuối che nghiêng như một cánh buồm Cánh buồm xanh đi về trong hạnh phúc Thường ngày, mỗi khi nhớ về mảnh vườn quê tôi vẫn hay thầm đọc 2 câu thơ của Lưu Quang Vũ....
Khi Cò Bé đang đan cho Cu Nhỡ một chiếc đó thì Cu Nhỡ hớt hải chạy về. Nó vừa thở hổn hển vừa nói: Chị Tý anh Cò ơi có quả mít chín. Tý Nhớn nheo mắt hỏi: Quả to không....
Trong văn đàn Việt Nam những năm đầu thế kỉ XX đã xuất hiện một vầng sao Khuê. Dù rằng cuộc đời của ông vừa tới tuổi “tri thiên mệnh” đã ra đi; dù rằng thời gian để ông say sưa với rượu, thù tạc với bạn bè, giang hồ phiêu lãng trong Nam ngoài Bắc nhiều hơn bên bàn viết;...
Nắng đã hoe vàng tết đã qua, Về quê ăn tết nhớ nơi xa. Đường xa trở lại nơi xa ấy, Kiếm sống quanh năm lại nhớ nhà....
Cho đến bây giờ anh Cu Mão vẫn chưa hoàn hồn. Anh bị kiện, bị kết án và vào tù nhanh đến mức không ai ngờ lại như vậy. Tang vật sờ sờ ra đấy, có trời mà cãi. Anh oán trời không có mắt, có miệng. Anh Cu cố ngủ. Cũng lạ, khi còn ở nhà, cứ buổi tối là mắt anh đã díp lại....
Giữa trời những hạt mưa rơi Chơi vơi vội vã tìm nơi về nguồn Trốn nhanh nắng hạ trời buồn Chẳng mong trong nắng ánh lên sắc màu
Chỉ cần nước lại cùng nhau...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!



