- Sáng tác mới
Trăng trăng trăng là trăng trăng trăng... Bất chợt câu thơ của Hàn Mặc Tử ngân lên khi tôi sững sờ bắt gặp vầng trăng rằm tháng chín lồng lộng giữa trời, vầng trăng sau bão....
Người vừa đến ta đã lại đi rồi Còn nỗi nhớ lọt vào miền xa thẳm Sân ga vắng tiếng còi tàu xa ngái Mênh mênh, mang mang một ráng chiều Ta sóng sánh soi vào đáy mắt Loang loang .. mưa thấm vào lòng đau !...
Hà Nội chiều nay trời trở lạnh Mùa thu về có gió heo may Ngọn gió nào xào xạc hàng cây? Len lỏi giữa lòng ta hoang vắng...
Ngủ ngon đi ngủ đi anh yêu thương em khẽ cất thành lời ru Từ trong sâu thẳm mịt mù Dịu đau, những vết quân thù bắn anh Gió xanh ru ngọn cỏ xanh Khói bom đã hết, yên lành giấc say...
Bâng khuâng gửi gió lên đồi Xuyến xao gửi nhớ cho người nơi xa Nhớ nhung gửi một câu ca Người về nơi ấy buồn da diết buồn...
Tôi về đong đếm Hạ xưa, Bon chen hứng bát nắng trưa để dành. Thập thò bên lũy tre xanh Buổi nao trốn học tranh giành tiếng ve…...
Ngày mới đến Đảo, đôi khi rảnh rỗi tôi bảo taxi chở đi vòng vòng. Hôm ấy đi về phía bắc Đảo. Còn hoang sơ, vắng vẻ lắm. Một bên đường là bờ biển. Mặt nước cứ trải dài, sóng lấp lóa dưới ánh mặt trời hướng tây. Một bên là rừng, cây thẳng, lá xanh hiền hòa, chẳng mấy gợi cảm giác âm u bí hiểm của rừng......
Hình như xưa đã về Rỗng những đêm vụng dại Hình như chiều hôm ấy Sớm qua còn đê mê Hình như nay đang đi Gió xuân thì vừa đến Hình như anh trẻ lại Nắng mới nồng môi em...
Chiến tranh đã lùi sâu vào dĩ vãng. Trong phút yên bình hôm nay, không biết có ai, còn ai nhớ lại hay biết được những năm tháng khốc liệt, những đêm mòn chờ đợi với nước mắt, niềm tin, nỗi nhớ thương của những người đàn bà đi qua cuộc chiến....
Những người đầu tiên có công xây dựng nên một nhà nước được phong là KHAI QUỐC CÔNG THẦN. Những người đầu tiên đóng góp công sức xây dựng một nhà trường thì được gọi là KHAI TRƯỜNG CÔNG THẦN....
Khi gặp cái nhìn chan chứa từ anh Đốt ánh mắt em cháy thành ngọn lửa Em hiểu rằng tuổi thơ em không còn nữa Và những gì ai biết được sẽ mất đi....
Hình như người giấu tiếng lòng vào đêm Nên chất chồng quanh ta giờ chỉ là nỗi nhớ Ta như dòng sông qua thác ghềnh, rồi bên bồi, bên lở Đoạn cuối nguồn nước đã dịu dàng trôi....
Con gái đã ký họa bức tranh đó náo nức, vội vàng, lúc mẹ ngồi nâng chén trà ướp hương sen vào một buổi sáng trong lành. Mùa xuân non nớt ngoài cửa sổ. Lấm tấm những vệt xanh của đôi vạt cỏ, của những chiếc mầm mới nhú, những màu xanh còn chưa mang hình lá....
Bàn tay nắm chặt bàn tay Để cho quên hết những ngày truân chuyên Để cho quên hết ưu phiền Những đêm yên tĩnh một miền trong em!...
Mẹ từ ngoài vườn về Hương cau đầy mái tóc Tần ngần tay con nhặt Hoa cau vương mái đầu Bà kể chuyện dưới trăng Hương cau thơm lời nói Miếng trầu như ấm lại Trong câu chuyện ngày xưa...
Chị là một nhà thơ. Thơ chị thiết tha và ngập tràn cảm xúc. Chị từng được mệnh danh một thời là “Xuân Quỳnh của quê lúa Thái Bình”. Hiện nay, chị là một trong số ít ỏi nữ giữ chức vụ quyền Chủ tịch Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Thái Bình. Có lẽ ở cương vị này, chị quan tâm nhiều hơn đến phong trào văn......
Đêm nay, tôi sẽ kể cho các bạn nghe về một trong những người thầy đáng kính của mình. Đó là thầy Phan Xuân Hạn, người Nghệ Tĩnh. Rất tiếc, tôi không biết địa chỉ cụ thể của thầy và bây giờ thầy sống ra sao....
Mình đang ấp ủ viết về tiếng gọi "đò ơi" ở quê nhà với tâm trạng của một người lữ khách, rồi tâm trạng của người có nhà ven sông và cả tâm trạng của một anh lái đò khi đã có những ngày tháng làm anh lái đò thực sự ngay bến sông quê. Nhưng ký ức về con sông Ngàn Phố sao mà bộn bề đến vậy....
Tâm là chủ-đạo, vạn sự đều do Tâm. Nghiệp tốt, xấu được tạo cũng bởi Tâm. Giá-trị đích-thực của 01 con người là ở Tâm không phải ở Tài. “Tài” là Tài-năng, Tài-sản. Có Tài mà ko có Tâm, rất nguy-hiểm!...
Cuộc đời có thăng giáng. Nhưng ngày xưa, như Lão Tử nói: "Người thuận theo Đất, Đất thuận theo Trời, Trời thuận theo Đạo, Đạo thuận theo Tự Nhiên". Sự biến dịch của cõi người không làm ta chóng mặt....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!