- Sáng tác mới
Tôi đã từng biết rằng, quan tâm đến người khác là điều tưởng chừng như dễ nhưng lại khó thể hiện nhất. Tôi đã từng học rằng, mỗi lần được chia sẻ nỗi đau của người đang trong cơn tuyệt vọng, cũng là lúc tôi cảm nhận được mình là người có ý nghĩa trong cuộc sống này. Tôi đã từng hiểu rằng, khi biết......
Mải tìm hạc trắng sông Thao Vấp câu Xoan ghẹo ngã vào hội quê, “Linh tinh tình phập” giữ lề Mười hai đùng đục trăng thề tháng giêng,...
Giá anh đừng quên em nhanh thế Chắc mùa đông không đến sớm thế này Giá có thể nắm tay nhau lần nữa Em sẽ chờ dẫu bạc cả tháng năm...
Những nấc thang mây đơm bông trắng đỉnh trời Xanh lấp loáng ánh huy ngời rạng rỡ Vầng thiên kim thắp quang ngàn hoa đỏ Những sắc màu sóng sánh bước nguyên sơ....
Núi Tản Viên đội mây soi sông Đà Sơn Tinh, Thủy Tinh cúi đầu dâng lễ Niệm bến Đục nâng con đò lướt nhẹ Vào tiếng chuông thơm ngan ngát chùa Hương......
Nắng chờ ai mà bước về bịn rịn Để chiều lơi tím rịm dáng em ngồi Vầng Bạch Vân vẩn trắng lưng trời Mây ngàn năm chùng chình cánh gió....
Con người ta, càng về già, càng khổ. Mà khổ tâm là chính, nhưng người già lại ngại, ít bộc bạch về điều đó, sợ bọn trẻ nó bảo là lẩn thẩn. Trong nhiều điều sợ, người già sợ nhất mình bị vô hình trước gia đình, xã hội....
“Nhân chi sơ” lâu rồi được hiểu, Con người sinh ra vốn tốt lành, Nhưng bối cảnh dòng đời xô đẩy, Xấu xa do ngoại tác mà thành. Rồi tranh cãi “bản” kia thiện, ác?...
Họa và phúc tương sinh với nhau và sự chuyển hóa này khó mà lường trước được. Câu chuyện Tái ông mất ngựa sau đây là một minh họa cho sự chuyển hóa này. Xưa có một ông già sống ở vùng biên giới phía Bắc. Ông rất giỏi việc nuôi ngựa....
Cõi đời sắc sắc không không Cõi người được mất lòng vòng loanh quanh Cõi tình thì rất mong manh Ngàn câu muốn nói mà đành... lặng im....
Hình như Nguyễn Tuân có một ý kiến khá thú vị: Muốn biết một bát phở có ngon hay không thì phải xem cách thái miếng thịt bò. Muốn biết một nhà thơ có phải thứ thiệt hay không thì phải nếm mùi Lục Bát....
Bắc Âu chiều đông em về đâu? Phố nhỏ mênh mông mùa đại dịch Đèn vàng hắt hiu chiều tĩnh mịch Đường thênh thang không một bóng người...
Nhớ ngày xưa thời sinh viên ngồi một mình say mê khúc: “Nắng có gầy bằng...” . Nhạc Trịnh mê hoặc như cánh bướm Trang Chu. Càng không giải mã được càng hát như để khoe bản sự của mình. Sau này, đi vào Đại Đạo, trở thành một lạp tử trong nó thì thấy những lời Lão Trang nghiêm túc phi thường, thực tế......
Cỏ vườn anh Ngày xưa xanh trang sách Con chữ gầy Ngơ ngác mắt quầng trăng Đất mộ anh Mọc đùn lên từ cát Những mai này Lạ tới mức lãng quên...
Lòng người mà nát tan thì khó lành lại lắm. Kính thì dễ vỡ, đã vỡ thì phải vứt bỏ bởi mảnh vỡ vương vãi xung quanh có thể còn làm tổn thương người khác. Vậy mà lòng con người ta còn mong manh hơn kính kia. Chỉ cần một va chạm nhỏ, kính sẽ vỡ, cũng thế, một câu nói gây phiền lòng cũng có thể làm đổ......
Thương người mỗi sớm đầu đông Mong manh áo mỏng trên sông gió lùa Đông về đi chợ bán dưa Sương mù ướt áo như mưa cuối chiều Chăm đàn con nhỏ thương yêu Cầu tre lắt lẻo sớm chiều mẹ đi...
Mỗi khi nghĩ về Miền Trung, nhất là trong trận lũ lụt, mưa bão vừa qua, Thu Hường không cầm được nước mắt. Cảnh quân, dân bị vùi lấp, nhà cửa ngập trong biển nước, em thơ mẹ già, không nơi nương tựa, ruộng vườn nhà cửa.. tang hoang.. đã làm Thu Hường nhiều đêm khóc......
Nam Định mắt xanh màu ngọc bích Vị Xuyên lóng lánh ánh mắt cười Phù Long môi son phơn phớt đỏ Sông Đào thu xuống sắc bớt hồng...
Em ước gì cho một sáng Hè trong Mà rạng rỡ cả đất trời hoa lá Sen ngan ngát đưa tinh khôi vào Hạ Đây diệu huyền trong vắt cõi từ bi. Ba tiếng “Em ước gì” mở đầu cho bài thơ có vẻ là bâng quơ, thốt lên không chủ ý....
Nhớ lại chuyện ăn của sinh viên thời bao cấp. Thời kỳ ấy có ăn là sướng rồi, chỉ cần no đâu cần ngon. Có khi là cơm với bo bo, bánh mì hấp, khoai Tây luộc chấm đường…...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!