- Sáng tác mới
Hãy nhớ rằng, không ai có thể quay ngược lại thời gian để bắt đầu lại từ đầu, nhưng bất kỳ ai cũng có thể bắt đầu từ ngày hôm nay và tạo ra một kết thúc mới....
Cổ nhân dạy chúng ta phải nâng niu trân quý từng giây từng phút của cuộc sống ngắn ngủi trên hành tinh này, phải đặt tâm mình vào từng việc nhỏ nhất để được hưởng phúc lạc của sự sống dưới ánh mặt trời. Nhưng bạn hãy thử nhìn xem người ta đang làm gì với cuộc sống của họ vậy?...
Câu chuyện sau đây được ghi lại trong truyền thuyết dân gian Trung Quốc, diễn ra vào thế kỷ thứ XVII, trong khoảng thời gian chuyển tiếp giữa 2 triều đại nhà Minh và nhà Thanh....
Từ lúc ấy, mình có ý nghĩ: vì thế mà tháng 2 chỉ có 28 ngày. Không thể đợi thêm một ngày nào nữa, 30, 31 ngày là quá dài… Mùa Xuân vội. Bởi vì được mong chờ đến nôn nao rạo rực. Những ngày lạnh cuối cùng trong chiếc áo pan-tô kếch xù, mũ lông và khăn len cuốn mấy vòng to sụ làm mình hệt như con tằm......
Cho tôi vay chút nắng trời Hong khô manh áo cho người trên nương Cho tôi vay chút vô thường Giúp người năm ấy qua đường bình an...
Dường như là nhịp điệu cuộc sống của chúng ta càng ngày càng nhanh. So với khoảng mươi mười lăm năm trước, chúng ta làm việc năng suất hơn, hiệu quả hơn, làm được nhiều thứ hơn. Song thực tế là ngày của chúng ta trở nên ngắn hơn, chúng ta vội vã hơn, và dường như chúng ta xa rời bản ngã của mình......
Văn hóa truyền thống vốn mang nội hàm rất lớn. Nếu chỉ xem bề mặt chữ nghĩa mà không hiểu được ngữ cảnh phát xuất câu nói, lại vội vàng gán ghép cho tác giả những ý tứ bản thân thiển cận hiểu được, như vậy thật đáng tiếc và uổng công tâm sức của những bậc thánh hiền!...
Em ước gì cho một sáng Hè trong Mà rạng rỡ cả đất trời hoa lá Sen ngan ngát đưa tinh khôi vào Hạ Đây diệu huyền trong vắt cõi từ bi. Ba tiếng “Em ước gì” mở đầu cho bài thơ có vẻ là bâng quơ, thốt lên không chủ ý....
Nhớ người đem gió đi chôn Đem sương đi đốt đem hồn ra phơi Nhớ người đếm hạt mưa rơi Mưa bao nhiêu hạt, thương người bấy nhiêu...
Trong những ngày qua, nhìn cảnh Miền Trung yêu thương phải chịu lũ lụt thiên tai mà thấy quặn đau từng khúc ruột. Nhà Búp đã cho đăng nhiều bài hát, bài thơ về đề tài này để chia sẻ, cảm thông, sát cánh cùng miền quê nghèo lam lũ ấy....
Ngày tôi còn bé tí teo, nghe các anh tôi học bài, tôi đã bập bõm nhập tâm được chút ít, thời ấy chữ quốc ngữ mới bắt đầu có mặt tại làng Goọc. Là cháu cụ chánh nên anh tôi có điều kiện học chữ Quốc ngữ. Những bài viết gọi là Ám Tả nếu ám tả mà lại là văn vần thì phải học Thuộc Lòng như bây giờ....
Em "cảm ơn" anh! Anh "cảm ơn" em! Ta cảm ơn nhau mà rầu trong dạ Lời tri ân mà nghe xa lạ quá! Cứ như là... Cuộc mặc cả đổi trao....
Xe chở chúng tôi xuống Thái Thụy vào buổi sáng. Tập hợp xong, nhận lệnh và nơi ăn chốn ở xong xuôi chừng hơn 9 giờ sáng chúng tôi đi bộ ra biển! Nhảy ào xuống biển tắm như chưa bao giờ được tắm...
Thu sang rồi bé ạ, hoa Cau đã lấm tấm rơi trắng trước sân nhà, hương Cau đã ngan ngát mênh mang lan toả. Lúa ngoài đồng đã mềm mại uốn câu, cốm mới đã dẻo xanh ngọt ngào thơm lựng từ tay mẹ, trong vườn thu đã dậy sắc hương bay....
Người đi cùng ngọn gió Lào Ta tìm sợi nắng rọi vào giấc mơ Người đi theo những vần thơ Đồi hoa sim tím trong giờ ra chơi Bây giờ hai đứa hai nơi...
Xét về nghiệp quả nhân duyên giữa cha mẹ và con cái, Phật gia cho rằng: Con cái đến với cha mẹ ở kiếp này là có 4 loại, một là đến để báo ơn, hai là đến để đòi nợ, ba là đến để trả nợ, bốn là đến để báo oán. Nếu không có duyên nợ thì không có gặp gỡ....
Ngày xưa khi còn ở quê, một năm có bao nhiêu ngày Tết: Tết dương lịch, Tết nguyên đán, Tết nguyên tiêu, Tết trùng ngũ 5/5, Tết Trung thu … Nhà nghèo nhưng bố mẹ cũng lo cho chúng tôi đủ từng ấy cái Tết....
“Buổi chiều chợt nhớ Cố nhân….” Tôi mạo muội mượn một câu trong bài hát “Hoài cảm” của nhạc sĩ Cung Tiến mở đầu câu chuyện tình thời trai trẻ, tuy chỉ thoáng qua nhưng đầy cảm động, không thể nào quên dù sau nửa thế kỷ....
Đôi khi chúng ta đi qua cuộc sống quá nhanh, vì thế mà vô tình để lỡ nhiều điều hay, không biết được những điều thiện lành mà ngay trong chốc lát nó chưa kịp thể hiện ra cho ta thấy. Cũng có những việc thì nhìn bề ngoài thấy rõ là xấu, là việc không nên làm, nhưng thực chất bên trong của nó lại......
Cuộc đời con người ta là ngắn ngủi lắm. Nó chỉ như một giấc mộng kê vàng mà thôi. Vừa mới bình minh đấy, mà đã chợt hoàng hôn rồi. Cái được cái mất trong cuộc đời này vốn là vô thường. Đang sống trong mê mà, nên thấy thời gian ngắn ngủi thì cũng chỉ biết thốt lên, rằng sao thời gian trôi đi nhanh......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!