- Sáng tác mới
Tính ra một gánh cà chua Mới bằng một chai tương ớt... Cái gì cũng dành để Tết Có con cháu về mới ăn. Nhà nông năm rồi khó khăn Cuối năm sương muối giá rét...
Có nhà thơ gọi đất nước ta là "Đất nước hình tia chớp", nơi đây đầy giông tố. Mẹ Âu Cơ đã chọn dải đất đó, dải đất hình tia chớp, và chọn đúng vùng "Tâm bão" để sinh ra con Lạc cháu Hồng....
Đã nhiều năm, tôi buôn xuôi bán ngược, làm ngày làm đêm, đầu tắt mặt tối, thức khuya dậy sớm. Người ta chỉ trích tôi ham kiếm tiền, bỏ bê công việc. Không chăm lo cho con cái. Mọi người nói đúng nhưng chỉ ở một khía cạnh, tôi thực hiện thiên chức của một công dân cầu tiến....
Bạn ơi! Người làm thơ - cũng như thơ Có năm bảy loại Còn thơ - đúng là thơ Thì không ai "bêu riếu" nổi (*) Vậy can gì ta phải bận tâm ?! Hãy khẳng định tài năng Bằng những hạt mưa dầm. Cứ mưa đi !...
Dạo này thấy nhiều người đăng bản dịch tiếng Việt bài "Wie schändlich du gehandelt" (Anh đã giấu người đời) của nhà thơ Heinrich Heine. Anh đã giấu người đời, Chuyện em ăn ở bạc,...
Munich, một chiều thu tĩnh lặng. Góc phố bình yên. Nắng phớt hồng, lan man trên những vòm cây. Văn phòng của tôi xinh xắn, trang trí nhẹ nhàng bằng những bức tranh tự vẽ, màu xanh nước biển, xanh hoa lý. Rèm cửa cũng xanh dịu dàng....
Nụ cười chứa gì bạn ơi, Nó chẳng chứa gì bạn ạ. Hay nói với bạn thật rằng, Nó chứa bao la sự lý. Lý lý của nó là gì? Là vỏ ngoài toàn dối trá....
Một cậu ăn mày đã ăn xin đường phố để sống suốt hơn 30 năm vốn là một người bị bệnh bại não bẩm sinh bị đuổi ra khỏi nhà từ nhỏ. Cậu ta có thể nghe, tư duy bình thường nhưng lại không thể truyền đạt điều đó cho người khác, do vậy, ngoài khất thực ra, cậu ta chẳng làm được gì khác....
Yên ắng đến nghẹn ngào, Những lá nõn chẳng dám rung rinh, Cành cây khẽ rùng mình, Mưa lất phất, mưa lây phây Đó đây đang diễn vở kịch "Bình Yên"... Đêm nay, đã bao người nín thở, Sáng không lạnh, Lấm tấm rét mong manh......
Quyền mưu thuật số (tiếng Hàn 권모술수 tiếng Hán 權謀術數 - quyền mưu thuật số). Ở đây, quyền - quyền thế, mưu - mưu lược, thuật - kỹ thuật/biện pháp, số - sự tính toán.Quyền, mưu, thuật, số vốn là 4 thứ mà một nhà chiến lược, cầm quyền phải có,...
Thật bất ngờ và xúc động, một ngày đầu tháng 7 khi về thăm chiến trường xưa trên núi Bà Rá thuộc thị xã Phước Long tỉnh Bình Phước, gặp gỡ nhà văn Bùi Thị Biên Linh – Hội viên Hội VHNT Bình Phước - Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam - chúng tôi đã...
Người xưa ví “nhẫn nhịn” như một loài hoa quý, được nuôi dưỡng trong tâm của mỗi người, có thể thành tựu những điều lớn lao mỹ diệu cũng như có thể hóa giải thù hận. Nhẫn nhịn là biểu hiện của sự khoan dung, của tính kiên trì vượt lên tất cả để chiến thắng bản thân mình....
Lê xiết chặt tay Hoan rồi xốc lại cái ba lô trên lưng. Hoan nhìn theo Lê cho đến khi bóng áo xanh màu lá rừng của anh khuất hẳn. Hoan lục tìm lá thư cũ của Lê gửi cho mình vài tháng trước. Đọc lại, Hoan càng quý trọng Lê hơn. Hoan gấp lá thư của Lê bỏ vào túi áo, lòng nao nao. Thương anh Lê quá!...
Tôi có người bạn chuyên bán dầu ăn ở chợ cũng phải 30 năm nay. Khi mở cửa quán anh ấy thì sẽ có ngay một thứ đập vào mắt ta đầu tiên. Lịch? Ảnh gia đình? Tờ quảng cáo? Quý vị chắc thắc mắc lắm đúng không? Ở giữa một khoảng tường sáng có một câu thơ....
Dễ chừng tôi đã đọc "Sở kiến hành" của Nguyễn Du cả hơn chục lần rồi! Thời nhỏ, đạn bom loạn lạc, sơ tán hết đồng này núi nọ. Cơm khoai không có. Thức đêm vò võ nghe tiếng bom, tiếng pháo mà rùng mình. Nói gì đến trường, đến lớp. Ngoại tôi cầm theo được tập giấy dó, chỉ lâu lâu dạy cho vài......
Nhà Búp xin hân hạnh giới thiệu với các độc giả yêu quý của Nhà Búp một tác phẩm vừa mới được Nhà xuất bản Hội Nhà văn ấn hành tháng 5 năm 2023: ĐƯỜNG VÀO ÁNH SÁNG....
Những chiến sĩ quân chủ lực Nam tiến lần này được nghỉ 3 ngày, chờ được phiên chế về đơn vị mới. Trạm dừng chân giữa vùng đồi núi giăng giăng. Những cánh rừng lồ ô xen lẫn những cây cổ thụ cao chất ngất. Đây là vùng đất đỏ. Loại đất Bazan mầu nâu đỏ xốp và mầu mỡ. Ở miền Đông này phần lớn là đồi,......
Kêu oan mãi cũng chán rồi Giờ xin rút lại cái lời đã kêu Thềm nhà tư pháp gấm thêu Niềm tin giờ đã xanh rêu... chẳng còn...! Thôi thì yên phận cỏn con Thế thời đã thế hỏi còn chi đâu...
Tôi đến Casablanca vào một ngày đông lạnh, sau 30 tiếng đồng hồ kể từ lúc rời Hà Nội, lòng chênh chao nỗi niềm trống vắng. Có lẽ đây là chuyến đi công tác không mong đợi nhất của tôi trong những ngày cuối năm,...
Một lần ngồi trong công viên, con gái mình nói rằng, cái môn nó sợ nhất, vô tích sự nhất, không biết học để làm gì là môn Văn. Nó nhìn thẳng vào mắt của mình và lí nhí: "Con nói thật, Ba có buồn không?"...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!