- Sáng tác mới
Xúc động vỡ, tràn con tim nhỏ. Nước mắt thầy dâng, quyện ướt bờ mi. Hà đấy ư? Rồi Khuyên và Hùng nữa Em đứng trước nhà, thầy bỡ ngỡ, trong mơ? Nửa cuộc đời, thời gian trôi nghiến ngấu!...
Thầy tôi tuổi ngoại tám mươi Vẫn còn nét đẹp một thời thanh xuân Nước da thầy vẫn tươi hồng Đôi tay thầy vẫn ấm nồng tình xưa Năm qua…tháng lại…bây giờ Làm sao quên được chuyến đò sang sông...
Con đi muôn nẻo dặm trường Có lời thầy dạy con đường từ tâm Tháng năm gieo chữ lặng thầm Cho con biết tự vươn mầm mà xanh....
Chẳng thơ mộng chút nào từ cái tên, hoa mào gà vẫn đi vào tâm hồn bao đứa học trò nông thôn giống như tôi. Nó gắn với bao kỉ niệm của một thời. Cái thời nghèo đói triền miên bên cha mẹ và mỗi ngày đến lớp cùng thầy cô....
Buổi sáng của một ngày tháng 11, nắng vẫn vàng nhạt và cái lạnh chỉ vừa se se, dìu dịu, mênh mang ... Tôi lại nhớ ngày xưa, khi tôi còn là một đứa học trò nhỏ ở thôn quê, vào cái thời mà cha mẹ nhiều khi còn muốn con bỏ học để đỡ đần việc đồng áng....
Nhà nọ có 8 anh chị em. Đến một ngày, cả nhà làm mừng thọ 60 tuổi cho người mẹ vốn một mình nuôi 8 người con trai gái ấy. Tất cả các con đều thành danh ngoài xã hội, chúng mang rất nhiều quà mừng sinh nhật lần thứ 60 của mẹ mình....
.....Chiếc xe đạp cũ, tấm áo sờn vai Giũ sạch heo may bám dày trang giáo án Đón gió Đông bằng nét cười thanh thản Thầy một lòng chuyền hơi ấm cho tôi.......
Đêm nay, tôi sẽ kể cho các bạn nghe về một trong những người thầy đáng kính của mình. Đó là thầy Phan Xuân Hạn, người Nghệ Tĩnh. Rất tiếc, tôi không biết địa chỉ cụ thể của thầy và bây giờ thầy sống ra sao....
Năm ấy, tôi học lớp 11, đầy gian khổ với những ngày tháng trọ học xa nhà, thiếu thốn tình yêu thương và cũng cả những bữa đói meo. Chặng đường từ trường cấp III Phước Long về nhà tôi hơn 30km, nhưng ngày ấy đường xá vô cùng khó đi. Phương tiện giao thông cũng ít nữa....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!