- Sáng tác mới
Thời gian và công chúng không nghĩ như Tản Đà. Sự nghiệp của ông là một giá trị tinh thần vô giá cho nhà văn học Việt Nam bởi trước hết ông là một nhà thơ dân tộc. Ông tiếp nhận những tinh hoa văn hóa dân tộc và bằng cá tính,...
Người già, người khuyết tật Hay phụ nữ có thai Trên xe cần có ghế Bạn sẽ nhường cho ai? Có rất nhiều ý kiến Nên ưu tiên người già! Còn tôi đã lớn tuổi Cũng sẵn sàng nhường mà!...
Người xưa nói chữ là nói Đạo Đức. Chữ Thọ cũng nói cho ta những yếu tố của tính cách, của nhân cách cần thiết cho việc hình thành một con người TỐT....
Xin đời hai chữ BÌNH YÊN Để lòng trút bỏ muộn phiền trong ta Xin đời hai chữ THẬT THÀ Để luôn vui vẻ nhởn nha nói cười Xin đời hai chữ THẢNH THƠI...
Giữa biển xanh ta nghe lời sông suối, Uống no nê cơn khát mặn chốn rừng, Giữa cao xanh ta nghe lời mây nổi, Nghìn năm chờ vẫn cứ thung dung... Nước chẳng muốn lên non, Chẳng muốn quay trở lại,...
Giữa biển xanh ta nghe lời sông suối, Uống no nê cơn khát mặn chốn rừng, Giữa cao xanh ta nghe lời mây nổi, Nghìn năm chờ vẫn cứ thung dung... Nước chẳng muốn lên non,...
Sáng trong, thanh tịnh, như tờ Đất trời say giấc trẻ thơ nhẹ nhàng Níu chân ngọn gió lang thang Lá non mướt, cũng khẽ khàng giấc thơ. Sáng tinh mơ, mở bất ngờ Bão tan, men nắng vàng tơ lụa là...
Mục bất nhẫn kiến (Tiếng Hàn 목불인견/ tiếng Hán 目不忍見 - mục bất nhẫn kiến). Ở đây, mục là mắt, bất - không, nhẫn - nhịn, kiến - nhìn....
Lại một ngày mới đến, Chim sẽ ca, và hoa sẽ nở. Mặt Trời tuôn nắng mới, làm rạng rỡ, Nụ cười nhân thế. Dù ở nương dâu, hay ngoài bãi bể, Biến cải cuộc đời, Những lớp sóng gối đầu nhau, Niềm vui gối lên nỗi đau, Nụ cười làm khô nhanh...
Một bàn tay vuốt chạm vào vũ trụ Vòm Thái Hư tròn trịa quay đều Bàn tay đẩy vào màu thanh xanh xao Tất cả trong veo thành ánh sáng Quả cầu Thiên Hà, chòm chòm sao sáng...
Thôi người thực chẳng còn như đời thực, ta gặp nhau trên mạng ảo, Thấy sao gần, mà vợi vợi những gần xa... Thôi, đã quyết "phản bổn quy chân", Coi nhân thế mặc áo tắc kè, thế nhân là quán trọ, Đường về nhà,...
Vẫy vùng trong cõi thế nhân Đường đời đã bước năm ngoài sáu mươi Đôi khi ngoảnh mặt lại coi Chợt thương luyến nhớ một thời thanh xuân...
hế nhân muôn vạn kiếp người ở đời chữ hiếu mấy nơi vuông tròn. Ngẫm suy phong tục thấy buồn ngày tử thì trọng xem thường ngày sinh. Phận làm cha mẹ gian truân...
Lại một ngày mới đến Chim sẽ ca và hoa sẽ nở Mặt Trời tuôn nắng mới Làm rạng rỡ Nụ cười nhân thế Dù ở nương dâu hay ngoài bãi bể Biến cải cuộc đời...
Một lần ngồi trong công viên, con gái mình nói rằng, cái môn nó sợ nhất, vô tích sự nhất, không biết học để làm gì là môn Văn. Nó nhìn thẳng vào mắt của mình và lí nhí: "Con nói thật, Ba có buồn không?"...
Thì, đã bốn năm rồi gắn bó, Hết thay pin, thay sạc, rớt rơi, Có những lúc, nằm im một xó, Nó và mình, hai đứa, cứ à ơi! Cứ tưởng đã xa nhau, lần này là mãi mãi ... Chẳng nỡ cho, chẳng nỡ vứt, biết làm sao?...
Tự ta thanh lọc thân ta Bằng tu, bằng luyện hài hòa thế nhân. Tu là tu tính, tu tâm Luyện là thanh lọc xác thân tục phàm... Tu là rũ bỏ cái Tham...
Mẹ vừa đi vắng mấy hôm Lòng con thấm đủ vui buồn thế nhân Ước gì trút gánh Phù vân Sà vào lòng Mẹ như lần hôm xưa......
Ít nhất là trên 2500 năm, khi Thích Ca Mâu Ni hạ thế độ nhân, loài người đã một thời tỉnh Mê biết rằng có những sinh mệnh cao tầng đang bảo hộ họ. Thậm chí, đức Phật Thích Ca còn hé lộ cho chúng ta biết rằng Ngài khác chúng ta có một chữ Mê và Tỉnh mà thôi....
Tôi đã đọc nhiều trường ca, cũng đọc một số bài phê bình trường ca; nhưng viết về thể loại này thì đây là lần đầu tiên. Âu cũng do duyên, khi bạn bè vừa động viên vừa thúc giục. Lại nhẩm câu thần chú: cái gì chả có lần đầu tiên!...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!