- Sáng tác mới
Lên Yên Tử gặp Phật Sương không rõ mặt người Nắng bụi trần rũ sạch Mây hoa sen giữa trời Xuống núi về với đời Tâm sóng yên biển lặng...
Con viết bài thơ đón ngày nhà giáo Mừng mẹ, cha, cậu, mợ, bác, dì Mừng chị, em, mình và con gái, Tình yêu thương con gửi về ông ngoại Thắp nén nhang thơm, lời chúc thật dài ......
“Nhìn lên thì chẳng bằng ai, Nhìn xuống thấy chẳng có ai bằng mình” Tưởng rằng phân biệt trọng khinh, Ai ngờ tiên tổ dạy mình rèn tâm....
Chuồn chuồn bay thấp nhận ra Lối vào mộ trắng cỏ gà, Em ơi Điềm báo mưa sắp mịt trời Đồng không mông quạnh ai người chắn che,...
Chuồn chuồn bay thấp nhận ra Lối vào mộ trắng cỏ gà, Em ơi Điềm báo mưa sắp mịt trời Đồng không mông quạnh ai người chắn che,...
Con người ta nếu như có thể hiểu được “buông” thì ấy chính là bậc trí giả. Buông là biểu hiện của từ bi, trí tuệ và sự trưởng thành. Nó khác với “buông tha” hay “vứt bỏ” vốn là một dạng trốn tránh thực tại....
Bên này là nỗi buồn hôm qua Buồn hôm nay vẫn còn nguyên đó Cái nỗi buồn quẩn quanh nhà cửa Chỗ vợ nằm dột nắng chan mưa...
Tháng Ba, lãng đãng mù giăng Nhạt nhòa sương khói Ẩm ương hạt mưa, sợi nắng Ướt cánh chim trời, se ngọn gió lơi lơi. Tháng Ba, hoa lá bời bời...
Con người ta nếu như có thể hiểu được “buông” thì ấy chính là bậc trí giả. Buông là biểu hiện của từ bi, trí tuệ và sự trưởng thành. Nó khác với “buông tha” hay “vứt bỏ” vốn là một dạng trốn tránh thực tại....
Giận dữ, ghen tuông, tức tối… đều là những loại “bụi bẩn” làm hỏng căn phòng tâm hồn của bạn. Khư khư giữ rịt lấy chúng chỉ càng làm cho cuộc sống của bạn âm u hơn mà thôi. Vì sao không đứng dậy, kéo rèm, “quét” rắc rối để tâm hồn bạn rạng rỡ trong những ngày cuối năm?...
Những lần về quê gần đây tôi cũng được biết khu chùa Hồng đang được trùng tu và xây thêm một số công trình mới nay mới được chiêm ngưỡng dù chỉ qua hình ảnh thì cũng không khỏi ngạc nhiên với vẻ đẹp hoành tráng trang nghiêm đến như vậy....
Mấy ngày sao máy mắt hoài Hay giấu bạn lẻn ra ngoài, nhớ tôi? Khỏa tay nước sông Hồng trôi Thả câu lục bát đơn côi ngược dòng, Thui thủi bến ấy vui không...
Chuồn chuồn bay thấp nhận ra Lối vào mộ trắng cỏ gà, Em ơi Điềm báo mưa sắp mịt trời Đồng không mông quạnh ai người chắn che,...
Lên Yên Tử gặp Phật Sương không cho rõ người Nắng bụi trần rũ sạch Mây hoa sen giữa trời Xuống núi về với đời Tâm sóng yên biển lặng Những khổ đau cay đắng Bỗng ngọt ngào trên môi...
Niềm vui không có men Mà làm ta chếnh choáng Lòng tin không năm tháng Mà đổi màu thời gian....
Nửa ngày lạc giữa chợ hoa Người trong cây lá bước ra gặp người Đến đây, “Ồ”! Tết đến rồi Bao nhiêu người đẹp, hoa tươi tìm về...
Năm ấy, tôi học lớp 11, đầy gian khổ với những ngày tháng trọ học xa nhà, thiếu thốn tình yêu thương và cũng cả những bữa đói meo. Chặng đường từ trường cấp III Phước Long về nhà tôi hơn 30km, nhưng ngày ấy đường xá vô cùng khó đi. Phương tiện giao thông cũng ít nữa....
So với lịch sử mấy ngàn năm nền văn minh nhân loại lần này thì con số mấy chục năm chưa có gì đáng để bàn. Nhưng so với một kiếp người ngắn như hơi thở trên cõi hồng trần này, nhất là so với lời người xưa “nhân sinh thất thập cổ lai hy”, thì con số 35 năm quả thực là một con số ấn tượng. Nó còn......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!