- Sáng tác mới
Trái đất này đâu được là hạt bụi, Em mong manh, Như phấn thổ phù du... Như trái đất này mong manh, trăm triệu tuổi. Nhỏ nhoi sau đám bụi Tinh Vân... Ngược sóng Luân Hồi, anh vừa nhìn thấy,...
Đường chẳng như xưa, Lối cũ chẳng còn. Bến nước đầy vơi, Bùn lấm dấu chân son... Đêm ngửa mặt đếm sao, Mảnh trăng xưa đã rụng. Lục bình kêu bìm bịp,...
Thầy tôi chưa trẻ đã già Ba tư, trò ngỡ đã là năm mươi Da mồi, tóc tựa mây trời Sáu ba, thầy đã ra người ngàn năm. Thầy tôi sống chẳng màng danh Vào Nam dạy học, luận anh hùng cười...
Bố ạ! lại một mùa lá đỏ Cái cây vườn sau đã bao năm Rồi năm nay chỉ mình con ngắm Bố đã về lại cõi xa xăm. Con hạnh phúc lúc cùng với bố...
Lại một ngày mới đến, Chim sẽ ca, và hoa sẽ nở. Mặt Trời tuôn nắng mới, làm rạng rỡ, Nụ cười nhân thế. Dù ở nương dâu, hay ngoài bãi bể, Biến cải cuộc đời, Những lớp sóng gối đầu nhau, Niềm vui gối lên nỗi đau, Nụ cười làm khô nhanh...
Mưa vẫn không ngừng rơi, Cứ trắng trời trắng phố, Gió đã thôi giận dữ, Bởi cây gần với nhau... Đèn hai hàng vẫn nở, Sáng vàng như lụa màu, Hẹn chờ nhau cuối phố, Để nghe mưa rì rầm ......
Giữa trời những hạt mưa rơi Chơi vơi vội vã tìm nơi về nguồn Trốn nhanh nắng hạ trời buồn Chẳng mong trong nắng ánh lên sắc màu Chỉ cần nước lại cùng nhau...
Nếu anh về đất Mũi cùng em. Ta sẽ cùng thăm một vùng quê mênh mang sông nước. Ngắm biển Cà Mau xanh bạt ngàn tràm, đước anh dựng bức trường thành tít tận xa xăm....
Ráng chiều xoãi cánh trôi xuôi buông neo cập bến vào đuôi mắt nàng hoàng hôn rắc sợi tơ vàng Không gian xao động theo làn gió xưa Khung chiều loang lổ giọt mưa...
Trong chuyến đi thăm miền Tây, nhóm “Búp trên cành du ca” chúng tôi đã được ghé thăm cù lao Cồn Sơn thuộc quận Bình Thủy, thành phố Cần Thơ – vùng đất “gạo trắng nước trong”… Tôi ở miền Tây đã nhiều năm, nhưng lần đầu tiên mới được tới nơi này, lại đi cùng hội chị em...
Một người Vừa giã biệt người Thành giọt sao Khuất cuối trời xa xăm Một đời Tự xé mình ăn Chân tự đứng dậy Tự nằm xuống thôi Một người Giã biệt một người Hai người Ra khỏi cuộc đời của nhau...
Bà mất mùa mưa bão Những cơn giông dầm dề Mưa thối trời ngập đất Mây xám dài lê thê Ngoài biển Đông siêu bão Dồn nước lên thượng nguồn Rừng hết cây trơ trọi Nước truy bức kiếp người ......
Ở cách quê chẳng quá dài Mỗi năm cũng độ một hai lần về Cỏ xanh mướt dải bờ đê Mà bước chân đã lạc về xa xăm. Tin dì đau đã nhiều năm Mà ba bẩy lượt mới thăm được dì...
Mỗi sáng mai, Nhìn thẳng Mặt Trời Trong xanh mãi Vầng dương sao xanh thế Xanh tưởng như, Tưởng như là không thể Gom hết xanh trời xanh bể Gom hết ánh mắt trẻ thơ Và tình thương nhân thế Mặt Trời vời vợi Bỗng xanh hơn…...
Thư tình xưa anh lặng lẽ trao em Chẳng vội xem vì em nào có biết Mải vui chơi em ép vào bìa sách Và vô tình theo năm tháng lãng quên. Vẫn hàng ngày trên lớp ngồi bên anh...
Hạnh phúc tìm ở nơi nào Miền trung, miền bắc hay vào miền nam? Hạnh phúc ở cõi xa xăm Đang ngồi đằng trước hay nằm ở bên? Hạnh phúc ngất ngưởng uy quyền...
Mẹ ơi...hôm nay ngày của Mẹ con trăn trở tìm về ký ức năm xưa muốn bồng bềnh cánh võng đong đưa con bé bỏng vùi sâu trong lòng Mẹ...
Ba ngược xuôi Trường Sơn, Dấu chân mòn vách đá, Ba mươi năm, da xanh lét lá rừng già... Ba hầm hập sốt mê man, Quằn quại như con thú lạ, Cắn bập môi toé máu vẫn không than......
Anh còn tìm lời thơ tặng em, Khi chiều buông êm đềm trên cỏ. Ngày cứ trôi, câu thơ dang dở, Vấn vương hoài hình ảnh anh mang. Ngôi sao chiều long lanh xa xăm, Như dò hỏi điều anh suy tưởng,...
Tóc em đủ dài Buộc lỏng trăm năm anh Và trong vắt biển xanh nước mắt Thuyền tình anh Chết đuối mấy ngàn năm Phập phồng em Đời cất hũ rượu tăm...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!