Chạy tiếp sức

Chạy tiếp sức
Cuộc sống như cuộc chạy tiếp sức, hết người này đến người khác, hết thế hệ này đến thế hệ khác. Khi cha mẹ ta kiệt sức, cái gậy tiếp sức được trao lại cho ta, ta đón nhận và chạy không ngừng nghỉ. Khi ta kiệt sức, ta trao lại cho con cái, chúng lại tiếp nhận và chạy tiếp. Trên đường chạy, thi thoảng có chướng ngại, ta phải vận nhiều sức hơn để bật qua


Cuộc sống như cuộc chạy tiếp sức, hết người này đến người khác, hết thế hệ này đến thế hệ khác. 


Khi cha mẹ ta kiệt sức, cái gậy tiếp sức được trao lại cho ta, ta đón nhận và chạy không ngừng nghỉ. Khi ta kiệt sức, ta trao lại cho con cái, chúng lại tiếp nhận và chạy tiếp. Trên đường chạy, thi thoảng có chướng ngại, ta phải vận nhiều sức hơn để bật qua, y như cuộc chạy vượt rào vậy, mà không phải một, rất nhiều chướng ngại, ta cứ vượt, vượt hết cái này lại đến cái khác tưởng như không dứt. Vậy nên, người có sức bền mấy thì cũng có lúc thấy mệt mỏi, chùn chân. 


Cũng có những cuộc chạy dở dang do người chạy dừng nửa chừng, họ bỏ cuộc vì mệt, vì chán, vì không đủ sức kiên nhẫn, vì không đủ niềm tin, hay có người phải bỏ cả mạng sống....Bởi vậy, để cuộc đua không bị đứt đoạn, người chuẩn bị đón gậy phải luôn được rèn luyện, rèn từ thể chất đến tư chất và tâm hồn, bảo đảm cuộc chạy luôn được tiếp diễn.


Thực ra, đường đời là đường ai nấy chạy. Đường của mình, mình không đi thì cũng chẳng ai đi thay. Ai cũng có những cuộc chạy của họ và họ cũng mệt mỏi. Vậy nên đừng trách ai đó không giúp mình chạy. Ta tự chạy thôi, chạy một cách tận tâm, tận lực, để lỡ có ngã xuống dọc đường thì ta sẽ thấy thanh thản, người khác nhìn cũng chẳng trách móc vì họ biết ta đã tận lực.


Đường đời vốn dài. Vậy nên, nếu mệt thì hãy cứ tạm nghỉ ngơi. Khi nghỉ thì hãy nghỉ đúng nghĩa, tạm quên đi nỗi lo về quãng đường còn lại. Cứ tạm dựa vào đâu đó mà nghỉ, nếu tốt thì dựa vào một ai đó. Thông thường, nơi dừng chân nghỉ lấy sức tốt nhất giữa cuộc chạy chính là nhà mình, chỗ dựa tốt nhất là gia đình mình.


À, khi Bạn chạy, đôi khi sẽ có những người chạy cùng Bạn một quãng đường, nhưng duy có một người không chạy thay mà chạy cùng Bạn suốt chặng đường. Họ coi chặng chạy của Bạn là chặng chạy của họ, ôm đồm lỉnh kỉnh nhiều thứ và tất tả chạy theo để động viên, tiếp sức cho Bạn. Bạn chạy, họ chạy, Bạn nghỉ, họ chăm sóc Bạn,cũng mệt mỏi không kém gì. Đấy chính là  người Bạn đời của Bạn. Hãy luôn biết ơn người chạy cùng ấy.


Dương Chính Chức