Chuyện của Lạc Đà

Chuyện của Lạc Đà
Có tiềm năng mà không được sử dụng đúng thì tiềm năng ấy cũng là vô dụng. Tựa như mình đang bị sống nhầm nơi vậy. Có một câu chuyện như thế này: Lạc đà con hỏi mẹ:“Tại sao lạc đà nhà mình lại có bướu hả mẹ?”



CHUYỆN CỦA LẠC ĐÀ


Có tiềm năng mà không được sử dụng đúng thì tiềm năng ấy cũng là vô dụng. Tựa như mình đang bị sống nhầm nơi vậy. Có một câu chuyện như thế này:


Lạc đà con hỏi mẹ:“Tại sao lạc đà nhà mình lại có bướu hả mẹ?”


“À, chúng ta là động vật sa mạc nên cầm có bướu để giữ nước“, mẹ lạc đà trả lời.


“Vậy sao chân mình dài thế hả mẹ?“


“Đó là phương tiện tốt nhất đi trên sa mạc tốt hơn bất cứ loài nào khác đấy, con yêu“.


“Thế tại sao lông mi mình lại dài thế hả mẹ? Thỉnh thoảng chúng lại cọ cọ vào mắt con, rõ ngứa?”


“Con yêu, lông mi mình dài để bảo vệ mắt khỏi gió cát sa mạc đấy“.


“Ồ, con hiểu rồi, bướu để trữ nước, chân dài để đi, mi mắt dài để che chắn… Con hỏi thêm 1 câu nữa nha“.


“Hỏi đi con yêu..”, mẹ lạc đà ôn tồn nói


“Vậy tại sao chúng ta phải ở trong sở thú vậy mẹ????“


Lời bàn: Chú lạc đà con đáng thương bởi đã bị đặt vào tình huống sống nhầm nơi. Tuy có rất nhiều tiềm năng khác nhau, nhưng tất cả chúng đều trở vô dụng vì không có cơ hội để “bung” ra. Nếu cứ sống trong sở thú, các tiềm năng của chú ngày càng bị “bào mòn” cho đến khi “tiêu hủy”.