Đạo Trời
- Chủ nhật - 03/10/2021 15:54
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
(Ảnh: Pexels)
ĐẠO TRỜI
Vào thời vua Minh Thế Tông, ở Giang Tây có một người làm nghề dạy học, họ Du, tên là Đô. Người này học rộng nhiều tài, năm 18 tuổi đã thi đỗ tú tài. Thấy nhà mình nghèo quá, anh bèn cùng với mấy người bạn cùng nhau mở lớp dạy học. Mấy năm sau anh 7 lần đi thi, nhưng không lần nào thi đỗ cử nhân cả.
Du Đô có 5 người con trai, 4 cô con gái. 4 người con trai bị chết yểu, chỉ có người con trai thứ 3 là khỏe mạnh thông minh, nhưng không ngờ tới năm lên 8 tuổi trong khi đi chơi thì bị mất tích. 4 người con gái thì 3 người cũng chết yểu, chỉ còn lại mỗi một cô. Vợ của Du bởi quá đau lòng mà khóc đến mù cả 2 mắt. Học quán cũng phải đóng cửa, cuộc sống của Du Đô càng ngày càng khó khăn túng quẫn. Ông nghĩ: “Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ mình có làm ra lỗi lầm nào lớn đâu, sao lại bị Trời cao trừng phạt thảm thương thế này?”.
Du Đô hàng ngày viết sớ cầu nguyện Táo quân, xin truyền đạt hộ những tâm tư của mình lên Thiên đình. Suốt mấy năm như thế, không có gì xảy ra cả. Mãi tới năm Du Đô 47 tuổi, trong đêm giao thừa Du Đô vay mượn một ít lương thực, cùng người vợ mù và cô con gái ngồi trong căn phòng thê lương, vẻ mặt u sầu phiền muộn. Bỗng có người gõ cửa, Du Đô mở cửa thì thấy một ông già đầu chít khăn, mặc áo màu đen. Người này nói: “Tôi họ Trương, từ xa tới đây, nghe nói gia đình anh khổ sở ưu phiền, cho nên tới vấn an!”.
Du Đô cung kính nói với Trương: “Tôi từ lúc sinh ra đã đọc sách tích đức, nhưng tới nay công danh chẳng có, gia đình liên tiếp gặp tai ương, cuộc sống không thể duy trì nổi”.
Trương nói: “Tôi biết chuyện gia đình ông đã lâu lắm rồi! Ông chuyên môn theo đuổi hư danh, tâm xấu quá nặng, trong sớ tràn ngập oán hận, e rằng vì thế mà sẽ còn chịu trách phạt nặng nề chứ không chỉ có thế đâu!”.
Du Đô kinh sợ, nói: “Tôi làm việc thiện đã được một thời gian dài rồi, sao tất cả lại toàn là hư danh chứ?”.
Trương nói: “Kính trọng con chữ là quan trọng số một. Thế mà bạn và học trò của ông thường xuyên dùng giấy sách cũ để gói bọc hàng hóa linh tinh và lau chùi bàn ghế, ông thấy cảnh đó mà không hề khuyên bảo họ. Ông chỉ giữa đường nhặt mấy mảnh giấy có chữ ấy về nhà đốt cho người khác xem, thì có ích lợi gì đây? Còn nói về lỗi lầm trong lời ăn tiếng nói, thì ông có thói quen cả vú lấp miệng em, nói chuyện một cách cay nghiệt thậm chí là chế nhạo người khác. Lỗi lầm trong lời nói của ông bị Thần linh ghi chép lại nhiều như thế, mà ông còn tự cho mình là người mộc mạc trung hậu, đó không phải là dối người và tự dối gạt mình hay sao? Ông mặc dù không làm ra những chuyện tà dâm, nhưng khi gặp con gái đẹp thì liền ngắm nhìn chăm chú, tâm hồn chao đảo, đã không biết vứt bỏ tà niệm trong đầu đi, lại còn tự xưng là cả đời không ham sắc dục, làm sao dám đối diện với quỷ thần được đây! Những điều đó là ông đã thề không bao giờ phạm phải mà còn như vậy, huống chi là những chuyện khác? Lời cầu nguyện hàng ngày của ông, tôi đều trình lên Thiên đình. Thượng đế phái sứ giả khảo sát những việc thiện ác của ông, phát hiện ra rằng ông suốt mấy năm liền không làm được việc thiện nào đáng kể, mà chỉ thấy vào thời ông còn trẻ thì trong lòng tràn ngập toàn những tâm bất bình, ganh ghét, chỉ biết sống vì lợi ích trước mắt, mong cầu được trả ơn, tham sắc dục, coi thường người khác mà không biết tự kiềm chế. Những ý niệm bất hảo ấy của ông đều đã bị ghi chép lại, nên sự trách phạt của Thiên thượng sẽ càng lúc càng nặng nề hơn. Ông muốn tránh họa còn không kịp, lại muốn cầu phúc báo nỗi gì?”.
Du Đô nghe xong thì cực kỳ sợ hãi, khóc ròng nói: “Ngài nếu đã biết những chuyện mà tôi âm thầm làm, Ngài nhất định là Táo quân rồi, kính xin Ngài hãy cứu tôi với!”.
Trương trả lời: “Ông đọc sách cũng biết được đạo lý làm việc thiện là lấy khổ làm vui. Bởi ông không có bền lòng, cho nên từ khi sinh ra tới giờ những lời thiện việc thiện mà ông làm đều chỉ là qua loa lấy lệ. Từ nay về sau, ông cần phải vứt bỏ những ý nghĩ đen tối, luôn luôn bảo trì tâm thiện lành. Không mong được báo đáp, không cầu danh lợi, bất kể là chuyện lớn hay nhỏ, việc dễ hay khó, ông cần thực sự có tâm làm việc thiện. Sống như thế lâu ngày, tự nhiên sẽ có hiệu quả không ngờ được. Để giúp các vị tin tưởng và biết kính trọng Thần, cho nên tôi mới đặc biệt nói rõ cho ông những chuyện này. Chỉ cần ông mau chóng làm việc thiện, thì có thể xoay chuyển được Ý Trời!”. Trương nói xong cáo từ, bước tới cạnh bếp lò và biến mất.
Từ đó về sau, Du Đô cố gắng sửa chữa những sai lầm trước đây, không ngừng làm sạch tâm hồn mình, từng lời nói từng việc làm đều tưởng như có Thần linh ở bên cạnh, không dám buông thả bản thân. Ông đạt tới cảnh giới, khi động thì tùy tâm làm được hàng vạn điều thiện, khi tĩnh thì ý niệm xấu không hề xuất hiện. Ông nỗ lực làm việc thiện, hễ là trợ giúp được ai dù là chuyện lớn hay nhỏ, ông đều âm thầm làm thật trọn vẹn mà không quan tâm là người khác có biết hay không. Hễ gặp ai, ông cũng đều khuyên bảo họ làm việc thiện, lấy Đạo lý thành tâm kính trọng Thần và luật nhân quả báo ứng mà dẫn dắt người ta đi theo chính đạo.
3 năm sau, Du Đô được rất nhiều người tiến cử về kinh thành để làm thầy giáo. Ở kinh sư ông được Tể tướng Trương Giang Lăng kính trọng, được vào Thái học viện. Năm sau, Du Đô đậu tiến sỹ. Một người tình cờ giúp ông tìm được đứa con trai mà ông đã thất lạc nhiều năm. Sau này 2 mắt của vợ ông cũng đột nhiên sáng trở lại. Mọi người đều khâm phục Du Đô đức hạnh cao thượng, ùn ùn kéo đến gửi con em đến theo ông học tập. Mọi người đều cho rằng đó là quả báo tốt lành đã thay đổi vận mệnh đời ông, vì ông đã làm rất nhiều việc thiện.
“Đạo Trời không kể là thân hay sơ, luôn luôn cứu giúp người lương thiện”, cần phải biết Đạo Trời tuyệt đối công bằng, thiện ác đều có báo ứng chính là Thiên lý. Mệnh do Trời định, chuyện không hay đều là do con người tự gây ra, con người cần cố gắng tỉnh ngộ và thành kính đối với Thiên thượng. Mỗi người cần quý trọng phúc lành của Trời, làm nhiều việc thiện, thì hạnh phúc sẽ được lâu bền.
Theo CKO