Gửi miền yêu thương

Gửi miền yêu thương
Kể từ hôm vướng vào vụ trả nợ nghiệp với mấy bạn hàng xóm, mình không còn biết đến khái niệm thảnh thơi là gì. Đang yên đang lành, tự dưng nhìn đâu cũng thấy việc.

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)

----------------------



GỬI MIỀN YÊU THƯƠNG

 
 

(Trần Huyền Tâm)
 

Kể từ hôm vướng vào vụ trả nợ nghiệp với mấy bạn hàng xóm, mình không còn biết đến khái niệm thảnh thơi là gì. Đang yên đang lành, tự dưng nhìn đâu cũng thấy việc. Lao vào gỡ được việc này thì lại rối ở vụ khác, được cái này thì hỏng cái khác. Mà không làm thì lại không đành. Hai hôm nay, cứ tưởng có thể bình yên để hưởng ngày lễ của các “cơi trầu”, thế mà, công việc vẫn cứ tưng tửng dắt mình đi. Cứ như là mình không còn là phụ nữ nữa ấy. Cảm giác thật trống rỗng. Hai hôm nay, từ cái đêm hầu như không chợp mắt, bỏ lại sau lưng biển cô đơn, nực nội trong một sáng thanh bình (đi biển mà không có Anh nên không gặp mưa bão là đúng rồi) đến lúc viết những dòng tâm sự này, mình chẳng còn phút nào rảnh rang để tự nhìn vào mình, để biết là mình đang thở ngắn hay thở dài nữa.

 

Cũng kì thật đấy. Không có cảm giác mệt mỏi. Chỉ thấy miệng nhàn nhạt. Đến 6pm hôm nay, mình đã có một quyết định sáng suốt: cho tài liệu vào tủ, khóa lại và ra về. Coi như mình tự thưởng cho mình một món quà ý nghĩa nhân ngày của phái yếu bọn mình, đó là, được về sớm hơn mọi ngày. Đong đưa từng bước chân trên vỉa hè không bằng phẳng của con phố quen, trong cái man mác của tiết trời tháng Ba ẩm ướt, có cảm giác mình đã về được với “góc nhỏ riêng tư” của mình. Lại tự thưởng cho mình cái cảm giác tìm về với những nàng Thơ để có những đồng cảm.

 

Trước hết là nói về cái cảm giác nhàn nhạt tự nhiên xuất hiện trong ngày 8/3. Thôi thì cứ coi như ngày này là ngày của riêng phái “cơi trầu” đi. Phái “cơi trầu” này yếu quá, mong manh quá nên cần phải có nhiều lời chúc, nhiều hoa. Thiếu cái gì thì mong cái đó. Nên ngày này, hoa nhiều, lời chúc nhiều, dành riêng cho phái yếu. Mà cứ là phải từ phái mạnh, phái “giếng khơi”. Gì cũng tốt, gì cũng vui, nhưng không thể thiếu hoa hay lời chúc. Ai cũng thấy có trách nhiệm của mình trong ngày này, dù là thầm lặng hay ồn ã. Và, ai cũng được nhắc tới trong ngày này, bất kể thuộc giới tính “cơi trầu” hay “giếng khơi”.

 

Đã có một thống kê cho rằng, ngày này là ngày đàn ông được nhắc tới nhiều nhất trong năm. Cũng đúng thôi. Thiếu bất kì một giới nào thì cũng không thể thành cõi này được. Có đất thì có trời, có nam thì có nữ, có âm thì có dương, có người cho thì có người nhận, có người nói thì có người nghe. Và một điều nữa là sự khác biệt giữa những khoảng cách giữa lời và những câu chót lưỡi đầu môi. Các cụ bảo, đàn ông yêu bằng mắt, đàn bà yêu bằng tai, kể cũng đúng. Tự dưng lại nhớ tới bài thơ “Mỗi ngày” của Hồng Oanh. Thấm nhất là câu:


Lời cho không rất ngọt ngào

Nên câu nói dối lúc nào cũng xanh.

 

Chả hiểu khi đọc những vần thơ này các cơi trầu có thấy gì không. Riêng mình chỉ thấy một điều, rằng thơ của Oanh hoặc của các bạn nữ mà mình thích, đều là rất sâu sắc, rất nồng nàn. Lúc nào cũng nóng bỏng như cần có mưa. Lúc nào cũng cảm thấy ấm áp, như hơi thở nồng nàn, thơm ngon như cặp môi gần nữa, gần mãi của mùa xuân. Lúc nào cũng thấy sâu thẳm, cứ như là họ đã viết riêng cho những trải lòng riêng của bản thân mình vậy. Đây nhé, trong bài “Tạp cảm cho mình”, Hồng Oanh viết:

 

Lời vu vơ viết cho người

Hóa ra ám ảnh chính đời mình thôi.

Tặng người thảy những lời vui

Thẳm sâu tự hái đơn côi tặng mình.

 

Với Thúy Hằng, là những giây phút nao nao với mùa thu vàng, với cái nợ duyên từ một giọt nắng vô tình rơi xuống đời:

 

Có một lần mùa thu đi qua

Vô tình vương vào tâm ta nỗi nhớ

Ta ngẩn ngơ như người mắc nợ

Loay hoay hoài ngồi gỡ

những chênh chao.

 

Cái chênh chao ấy, như được Hồng Oanh dồn nén lại trong bài “Muối Dưa”. Có lẽ, đây là câu trả lời cho tin nhắn gửi một cô bạn “chắc cần phải có muối” khi mình bỗng dưng có cảm giác “nhàn nhạt” của buổi chiều nay, chiều ngày 8/3:

 

Hoa vàng nở giữa chiều mưa

Gió đưa cây cải ngày xưa về trời

Thương thầm từng cọng rau tươi

Rưng rưng cái mất, chơi vơi cái còn.

 

Mà cũng có thể gửi lại câu này cho đứa em khi nó trong lúc thất vọng đã thốt lên:

 

Em tưởng nước giếng sâu nên nối sợi dây dài,

Nào ngờ giếng cạn, em phí hoài sợi dây.

 

Có thể nói rằng, ngày 8/3 năm nay, mình nhận được nhiều hoa nhất, nhiều quà nhất. Nhưng vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó. Chợt nhớ tới bó hoa hồng ngày xưa Anh tặng mình, hồi chúng mình mới thân nhau. Bó hoa gói vội trong một tờ báo cũ, với cái lạt mỏng, được Anh mua ngẫu hứng từ một bà bán hàng rong bên đường. Mình được Anh tặng bó hoa ấy cùng với một nụ cười dễ thương. Bó hoa mộc mạc không hề giống như những bó hoa cầu kì, hào nhoáng có thể tìm kiếm dễ dàng trong các cửa hàng hoa sang trọng sau này. Nhưng nó đã cùng với nụ cười nhẹ tênh ấy theo mình cho tới bây giờ. Thêm hiểu lắm cảm giác của mình khi viết bài thơ “Thệ ước hoa hồng” hay câu thơ: “Khoảng cách giữa lời là tịnh nguyên sâu lắng”. Kì thực, đúng là không cần nhiều lời lắm. Đôi khi người ta nói bằng mắt và nghe bằng tim. Và như thế là đủ để cảm nhận. Đủ để lắng đọng. Nhất là khi thức với những Đêm trắng cùng cánh buồm đỏ thắm của chị Bùi Thanh Huyền để biết được Ta là ai giữa mênh mông dòng đời.

 

Hôm nay, mình viết vài dòng, chính là để nhắc mình cần nhớ tới việc cần phải làm, phải luôn “tự mình”, như lời nhắn nhủ của Hồng Oanh:

 

“Hoa tự thắm, lá tự xanh

Gió tự mát, nắng tự thành vàng tơ

Ta vừa qua buổi ban trưa

Chưa xanh thắm được chắc chưa tự mình”.