Yêu như là biển nhớ một mùa trăng

Yêu như là biển nhớ một mùa trăng
Tôi biết đến thơ Nguyên Hùng thật tình cờ qua âm nhạc của Lê An Tuyên. Và thơ anh, cứ thế cuốn tôi đi, qua những bến bờ yêu như biển chiều gợi nhớ, tựa đêm trăng lấp lánh, sóng xôn xao…



YÊU NHƯ LÀ BIỂN NHỚ MỘT MÙA TRĂNG

(Lê Hải Hà)


 


Tôi biết đến thơ Nguyên Hùng thật tình cờ qua âm nhạc của Lê An Tuyên. Và thơ anh, cứ thế cuốn tôi đi, qua những bến bờ yêu như biển chiều gợi nhớ, tựa đêm trăng lấp lánh, sóng xôn xao…


Trong những cảm xúc muôn màu về cuộc sống, thơ anh là nơi cất giữ ký ức tình yêu thật đẹp. Ngôi nhà ký ức ấy, theo thời gian, những trang yêu qua năm tháng chẳng phai màu. Tình đầu ngọt ngào vẫn còn mãi đâu đây:


      “Mọi người khen giọng em

       Mỗi lần nghe em hát.

       Riêng tôi muốn hôn lên

       Nơi lời ca em cất”.

               (Tiếng hát em)


Lời ca cất lên là tâm hồn em cho lòng anh xao xuyến. Nụ hôn tâm hồn, chỉ là thầm ước mà đã bao say đắm, nâng niu với những rung động đầu đời tựa một khoảng trời trong biếc của mùa xuân…


Tình yêu luôn đẹp bởi những mộng mơ. Khi con tim càng rạo rực, thiết tha thì hồn yêu càng bay bổng hơn mọi lời ca:


     “Một ngày nào anh xin mời em đến.

       Ngôi nhà anh trên đỉnh sóng thời gian

       Mình sẽ bên nhau cho băng tuyết dần tan.

       Và nồng ấm đắm say cùng trời biển”

               (Một ngày nào em đến)

  

“Ngôi nhà anh trên đỉnh sóng thời gian”, là hình ảnh ví von đẹp và lạ, thực và mộng, hiện tại và vĩnh cửu, quyện chặt trong một khát khao yêu. Yêu là không thể mất, là tuyệt đỉnh, xôn xao cùng thời gian với muôn vàn cảm xúc “nồng ấm, đắm say” của đôi tình nhân mà băng tuyết lạnh giá đến bao nhiêu cũng “dần tan”. Bởi hạnh phúc là điều ấm áp nhất mà tình yêu mang đến,khiến trái tim anh rộn ràng hát lên khúc yêu đương với những lời ca mà hình ảnh là thiên nhiên vĩnh hằng “trời biển”. Trong lời yêu, thơ anh luôn dành tặng người yêu tình cảm tuyệt đối. Tình cảm ấy anh gọi là “màu yêu”:


     “Em dù mặc váy vàng váy xanh váy đỏ

       Trong mắt anh cũng chỉ một màu yêu”

                (Ngày nào cũng là ngày tình nhân)


Vẻ đẹp, sắc màu của những chiếc váy trong mắt người đang yêu, yêu say đắm đã thành màu yêu. Tình yêu đã nhuộm thế giới vật chất ấy, những gì thuộc về vẻ đẹp bên ngoài thành màu của yêu thương. Thơ anh luôn giản dị mà có chiều sâu là thế! Và đây, tình yêu ngọt ngào đã khiến những câu thơ là mật, thơm ngọt hồn người đọc, xôn xao cả mùa yêu:


      “Tháng Hai đầy ắp màu xuân

        Dâng tràn bầu mật tình nhân ngọt ngào.

        Vườn xuân rạng rỡ mai đào.

        Em ngồi em đứng xôn xao lá cành”

                    (Tháng Hai)


Đọc thơ Nguyên Hùng, người đã quá tuổi yêu như thấy mình trẻ lại, hay nói cách khác: ký ức vọng về xanh lại những ngày xưa!

Hạnh phúc của tình yêu là khi có được em bên mình. Anh viết như thì thầm mà biết mấy nâng niu:


      “Có em việc khó cũng thành.

       Có em mây trắng trời xanh hóa gần

       Em là cô Tấm tảo tần.

       Bên em biển hát trong ngần lời yêu”

                   (Có em)


“Mây trắng trời xanh hoá gần”. Ngôi nhà tình yêu của anh đâu chỉ ở trên “đỉnh sóng thời gian”, ước mơ yêu là mãi mãi mà còn níu trời xanh mây trắng lại gần. Những khoảng cách vời xa trong vũ trụ ấy được lấp đầy bằng tình yêu, bằng em tảo tần - cô Tấm ngọt ngào trong anh, bằng tình anh như “biển hát trong ngần lời yêu” dành cho em. Hạnh phúc trào dâng cho ngòi bút một lối so sánh đầy táo bạo về tình yêu mà vẫn gần gũi khi hình ảnh cô Tấm dịu dàng xuất hiện, để màu yêu có thật trên đời…


Đọc thơ anh, cảm giác anh như người tình thủy chung, lặng lẽ bước chân trong một chiều biển tím để rồi dừng lại trước biển mà ngẫm về tình yêu, nghĩ về em:


     “Em chỉ là giọt nhỏ

      Giữa dòng đời lặng trôi

      Mà trước em, anh ngỡ.

      Trước muôn trùng biển khơi”

             (Biển và em)


Em nhỏ bé giữa dòng đời, bé bỏng trong vòng tay anh nhưng với anh, em thật bao la, em là “muôn trùng biển khơi”, ngày đêm dạt dào sóng vỗ bến bờ anh. Tình yêu níu mây trời gần lại. Tình yêu  hoá muôn trùng sóng nhớ mênh mông... Anh ngồi đó thẫm mình vào chiều biển tím để mà yêu, yêu đến vô cùng! Yêu đến ngờ vực mình, khát khao, trăn trở:


    “Anh đã viết cả ngàn lần về biển.

      Về tình yêu không có bến bờ.

      Vẫn khát khao như chưa từng được nếm

      Vị mặn mời của biển cả - nàng thơ”

              (Tản mạn về biển)


Và mượn biển, vẫn là nhờ biển nói hộ những lời yêu nghe cháy lòng đến thế những khát khao! Bởi những cảm xúc tình yêu có bao giờ là đủ, chưa bao giờ là cũ, ngày mỗi ngày càng thêm mơ ước những mùa yêu trước biển đợi trăng...

Có khi thơ anh hóm hỉnh viết lời yêu thật dễ thương:


       “Đã có lúc anh làm con thuyền rạn

         Chở mùa trăng trên biển tím là em

        Mải say trăng gặp sóng bị đánh chìm

        Anh sống sót nhờ bất ngờ biển cạn”

               (Biển cạn)


Hình ảnh thơ lãng mạn, đẹp mộng mơ, đẹp nhất là em “biển tím”. Câu thơ kết thật bất ngờ “biển cạn”, em đã thành cứu rỗi thuyền anh. Cho dù anh có lả lướt cùng trăng thì vẫn có em là bến bờ an toàn cho anh may mắn. Đọc thơ anh ta lại chợt nhận ra một gã say yêu nên sinh động trong từng câu chữ, ý tình.


Là người con của biển, yêu biển như yêu em nên ngắm biển đẹp lại nhớ em thảng thốt:


   “Biển đẹp nhường này,em trốn đâu?

     Gọi em đến khản tiếng còi tàu”

                    (Sóng ngầm)


“Gọi em đến khản tiếng còi tàu”, câu thơ gợi kiếm tìm, không gian chia cách, nghe là thương! Tiếng gọi em trong tiếng còi tàu, đồng vọng. Tiếng còi tàu dần xa, lạc đi, thắt lại, mờ, chìm, anh rơi vào lặng im như tiếng còi tàu đã “khản” nhưng là tình anh dậy sóng phút giây qua. Nhà thơ đảo ý bất ngờ như một câu trả lời tuyệt diệu:


      “Phải em hoá sóng ngầm đáy biển

       Bất chợt xô anh đến bạc đầu?”

                  (Sóng ngầm)


Em đã về giữa biển, hoá sóng ngầm tung trắng mái đầu anh! Hình ảnh thơ đẹp như một nét vẽ vừa hồn nhiên vừa từng trải của những cung bậc sóng thời gian, khắc họa một tình yêu đẹp có thanh xuân và cả bạc mái đầu.

Và vẫn thế, tình yêu rộng dài như biển cứ theo phía biển mà giong khơi trong lòng người thao thức. Bởi tình yêu luôn là những thao thức của buồn vui, hạnh phúc muôn đời:


     “Biển ngủ rồi

      chưa hết chòng chành

      Con sóng giữa lòng ta cứ dâng trào lên mãi

     Thuyền buông neo

      Người nằm im trên bãi.

      Mà cánh buồm tình ái vẫn ra khơi”

             (Cánh buồm tình ái)


Đã bạc mái đầu, tôi vẫn thấy anh như ngóng về phía biển - nơi có tình yêu đủ tinh khôi, trong trẻo, đắm say, vô bờ bến “với muôn trùng sóng nhớ gọi tên em”. Tôi vẫn thấy anh: yêu như là biển nhớ một mùa trăng…



Sacramento, CA - Mùa hè 2021

Lê Hải Hà.