Truyện cổ bà ong chúa

Truyện cổ bà ong chúa
Xưa có anh tên Sĩ Là một học trò nghèo Nuôi mẹ già lụ khụ Đời sống thật gieo neo. Anh muốn đi tìm vợ Về đỡ đần việc nhà Lại chăm sóc cho mẹ Để anh đi học xa.

(Ảnh: Pixabay)




TRUYỆN CỔ BÀ ONG CHÚA

 

Xưa có anh tên Sĩ

Là một học trò nghèo

Nuôi mẹ già lụ khụ

Đời sống thật gieo neo.

 

Anh muốn đi tìm vợ

Về đỡ đần việc nhà

Lại chăm sóc cho mẹ

Để anh đi học xa.

 

Nhưng đã hỏi mấy đám

Họ chê nghèo lắc đầu

Hỏi thêm vài đám nữa

Cũng chẳng đâu vào đâu.

 

Anh học trò tên Sĩ

Ngày ngày phải vào rừng

Kiếm củi mà đổi gạo

Tối mới được ngả lưng.

 

Nửa đêm mới thức dậy

Ngồi dưới trăng học bài

Cứ kiên trì như vậy

Cho đến ngày thành tài.

 

Rồi đến giữa năm đó

Vua mới mở khoa thi

Kén nhân tài giúp nước

Học trò nô nức đi.

 

Sĩ cũng muốn đi lắm

Ngặt nỗi còn mẹ già

Mình đi ai nuôi mẹ

Bỏ mẹ mà đi a?

 

Rồi có láng giềng tốt

Nhận nuôi giúp mẹ già

Sĩ rập đầu lạy tạ

Trước khi mình đi xa.

 

Túi không đồng không cắc

Sĩ đánh liều lên đường

Nhận làm thuê làm mướn

Kiếm cơm. Thật đáng thương.

 

Gánh thuê cho thương lái

Được ăn và được tiền

Sĩ cố sức tằn tiện

Quyết chí thề làm nên.

 

Rủi thay mấy ngày đó

Trời cứ mưa liên miên

Không người nào thuê mướn

Sĩ đói ôm bụng rên.

 

Chỉ còn ba ngày nữa

Là bắt đầu nhập trường

Sĩ bụng đói, cật rét

Vẫn cứ cố lên đường.

 

Tới một khu rừng rậm

Thì mất phương hướng rồi

Sĩ trèo ngọn cổ thụ

Tìm đường và nghỉ ngơi.

 

Nhìn về phía tay trái

Thấy le lói ánh đèn

Sĩ bấm bụng lần đến

Cứ đánh liều một phen.

 

“Cốc cốc”. Ai gọi đó

Tiếng con gái à nha

Tôi lạc đường và đói

Xin cho tôi vào nhà.

 

Và đúng là cô gái

Cầm đèn sáp bước ra

Mời anh vào, cô hỏi:

Một mình anh thôi a?

 

Tôi học trò tên Sĩ

Đang trên đường đi thi

Bụng đói tiền không có

Trên người không có gì.

 

Trông mặt mũi xinh xắn

Nhưng cô gái lại mù

Sống với một phụ nữ

Mà cô gọi là U.

 

Em xin chào thầy khóa

Thiếp chờ thầy đã lâu

Mời thầy vào nhà nghỉ.

U già u già đâu.

 

Hâm cơm nóng canh ngọt

Rồi mời thầy dùng cơm

Tuy rất là thanh đạm

Nhưng tấm lòng thảo thơm.

 

Sĩ lúc đầu ngờ vực

Có dám động đũa đâu

Về sau vì quá đói

Ăn cắm cổ cúi đầu.

 

U già trải chiếu sẵn

Và mời khách nghỉ ngơi

Sĩ nằm ra là ngủ

Chẳng còn biết đất trời.

 

Sĩ giật mình tỉnh dậy

Chắc cũng gần sáng rồi

Mà trời như đang bão

Nghiêng cả đất cả trời.

 

Nghe tiếng cô gái nói

U già ơi U già

Gió đổi sang phía Bắc

Đã đổ tổ thứ ba.

 

Sĩ rất lấy làm lạ

Mắt mù mà thấy sao

Còn biết tổ nào đổ

Ở chỗ nào thấp, cao.

 

Sĩ ngồi dậy ra cửa

Qua những làn chớp trời

Thấy cô gái xinh đẹp 

Rất nhiều ong trên người.

 

Ngọn nến đang cháy dở

Soi sáng chỗ ổ rơm

Sĩ thấy một quyển sách

Như đang tỏa mùi thơm.

 

Sĩ vội mở quyển sách

Rồi mê mải đọc ngay

Sách nói về đạo Phật

Có nhiều đoạn thật hay.

 

Gần sáng bão gió tạnh

Cô gái bước vào nhà

Biết Sĩ đang đọc sách

Thì lại gọi U già.

 

U ơi soạn cơm nước

Chắc thầy khóa đói rồi

Bụng đói mà đọc sách

Chắc là chữ nổi trôi.

 

Tôi lạc đường và đói

Cho ăn cho nghỉ ngơi

Dù chỉ là thanh đạm

Nhưng rất cảm ơn người.

 

Nhà của thầy mẹ thiếp

Thầy thiếp trước làm quan

Vì ghét trên sách nhiễu

Ông bỏ về nuôi ong.

 

Khi thầy mẹ thiếp mất

Thiếp cùng với U già

Duy trì đàn ong mật

Vui với ong với hoa.

 

Rồi thiếp bị đau mắt

Rồi thiếp bị mù lòa

Sách Phật của thầy thiếp

Như của quý trong nhà.

 

Thầy khóa đọc sách Phật

Biết đâu kỳ thi này

Vua ra đề thi trúng

Thế thì thầy đỗ ngay.

 

Sĩ đọc sách tới sáng

Rồi ngỏ ý xin đi

Xin cúi đầu từ biệt

Hẹn gặp lúc vinh quy.

 

May. Kỳ thi năm ấy

Vua ra đề trúng ngay

Nhiều điển tích đạo Phật

Sĩ làm bài rất hay.

 

Chàng Sĩ đỗ Tiến sĩ

Vua cho chàng vinh quy

Chàng về nhà cô gái

Giúp chàng lúc hiểm nguy.

 

Rồi nên duyên chồng vợ

Lúc nàng sáng mắt rồi

Truyện cổ Bà Ong Chúa

Hết rồi các bạn ơi.

 

TỐNG TRUNG