Biết!

Biết!
Chiếc lá vàng cọng gãy quá nửa rồi Còn chút xíu bám hờ vào thương nhớ Con sợ lắm gió thời gian khẽ thổi Lá vàng bay về phía mặn lời


(Ảnh: St)


 

BIẾT!

(Nguyễn Đức Hạnh)

 

Chiếc lá vàng cọng gãy quá nửa rồi

Còn chút xíu bám hờ vào thương nhớ

Con sợ lắm gió thời gian khẽ thổi

Lá vàng bay về phía mặn lời

Một vuông đất nhỏ nhoi

Xây sẵn đành chờ lá rụng

Không muốn làm. Ngẩng đầu trời quá lạnh

Sợi khói bay cố níu ngọn tre buồn

Một đời chăm chỉ thật thà

Thẳng ngay cùng những rau cà  vẹo cong

Hi sinh? Lấy bể mà đong

Lấy sông mà gói  lấy lòng mà đo ..

Đất đỏ lắm.Đá thì rắn lắm

Mấy mét vuông cho một bóng núi nằm

Bóp mãi hòn đất

Biết lại mồ côi khi tóc bạc lưng còng.