Chiều Fansipan

Chiều Fansipan
Nơi đất trời huyền ảo mênh mông Mây ẵm núi, bồng bềnh sương giao bái Nơi bậc đá vẫn đưa đường chỉ lối Nâng chân người nhẹ gót bước lên mây.


(Ảnh: Kim Anh)

 

CHIỀU FANSIPAN

(Trần Huyền Tâm)

 

Nơi đất trời huyền ảo mênh mông

Mây ẵm núi, bồng bềnh sương giao bái

Nơi bậc đá vẫn đưa đường chỉ lối

Nâng chân người nhẹ gót bước lên mây.

 

Cao lắm trên này... núi đá ấp cỏ cây

Hoa cứ nở ướt nhàu tê sắc lạnh

Nắng mơ hồ, mù nhạt nhoà bóng ảnh

Mưa vô vi, hư thực khúc giao mùa.

 

Lời cầu xin ai buông trĩu mái chùa

Tiếng ai cười chênh chao nơi bậc đá

Ai giận hờn, ai từ bi hỉ xả

Mắt ai buồn lạc lõng chốn huyền không.

 

Ta tìm mình trong sâu thẳm mênh mông

Lắng tiếng giác tinh khôi bên trời đất

Giữa hư ảo, ta là ta, rất thật

Chiều tạnh buồn, tâm ngân khúc an nhiên...