Chiều ơi chiều!

Chiều ơi chiều!
Thôi, gọi thế cho lòng đỡ vắng. Có những chiều chẳng biết táp vào đâu. Gió và mây lơ lửng trong chiều. Tôi lơ lửng ở chỗ nào chẳng rõ. Chiều cứ trôi, ừ đơn giản thế, người cứ qua trong những vô tình. Có cơn mưa mà không ướt nổi mình, hờ hững gió và hờ hững nắng.




Thôi, gọi thế cho lòng đỡ vắng. Có những chiều chẳng biết táp vào đâu. Gió và mây lơ lửng trong chiều. Tôi lơ lửng ở chỗ nào chẳng rõ. 


Chiều cứ trôi, ừ đơn giản thế, người cứ qua trong những vô tình. Có cơn mưa mà không ướt nổi mình, hờ hững gió và hờ hững nắng. 


Có con đường chiều về càng hoang vắng, càng chập chờn trong những bóng người đi. Có con sông chẳng nói năng gì, mà xoáy lớn, mà âm thầm sóng. 


Thôi, chiều ạ, là chiều thì cứ nắng, cứ bồng bềnh, cứ thanh thản hoàng hôn. Có cái đi qua tưởng mất lại còn, có những thứ ngỡ còn lại mất. 


Chiều gợi buồn nhưng chiều rất thật, nhắc nhở tôi còn có phút cuối chiều! 


Phạm Hồng Oanh