Cô giáo vùng cao và cơn mưa

Cô giáo vùng cao và cơn mưa
Thấy mây đen sẫm dần Cô vội mang ra sân thùng xô chậu Chẳng bao lâu từng thứ một đầy Cô lôi nốt cả nồi xoong bát... Chợt ước Mọi thứ trong nhà đều mang dáng khum khum


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


CÔ GIÁO VÙNG CAO VÀ CƠN MƯA

(Hoàng Liên Sơn)

 

Thấy mây đen sẫm dần

Cô vội mang ra sân thùng xô chậu

Chẳng bao lâu từng thứ một đầy

Cô lôi nốt cả nồi xoong bát... 

Chợt ước 

Mọi thứ trong nhà đều mang dáng khum khum

 

Cô hân hoan 

Bởi thoát phải làm trọng tài cho các bộ phận trên cùng cơ thể 

Bình bầu nhau gì tắm gì không

 

Cô đã tắm kỹ rồi mưa vẫn chứa chan

Nên đứng mãi ngoài sân khum bàn tay xót tiếc 

Ước chi mưa dừng tạm

Rồi một mai khi thùng cạn lại mưa

 

Cô ngửa cổ lên trời

Nhưng không để nước chảy vào trong họng 

Mà tràn lan trên khô khát lâu ngày

 

Cô giặt giũ liên miên

Chột dạ thấy mưa như bắt đầu thưa hạt

Những tấm chăn chỉ mới giặt khô bằng phơi và đập

Những áo trắng tinh sắp ngả sang hồng

 

Cô tiếc nuối nhìn nước chảy tràn lan

Thành dòng rồi dốc tuột về sông Nho Quế

Nơi mà cô không thể 

Ngày một lần xuống gánh nước lên

 

Cô cay đắng ước 

Đến một ngày có bể chứa to hơn

Những em bé mầm non mà váy hoa đã ngả sắc cháo lòng

Cả tháng không cần xách từng chai đến lớp 

Những em bé đã giữ cô ở đây 

Dù không nguôi nhớ chồng con và… nước!

 

Tháng 12/2016