Còn chăng là tiếng thở dài bơ vơ

Còn chăng là tiếng thở dài bơ vơ
Trước thềm nhà, rớt bó hoa Thôi thì cứ nghĩ đấy là ai quên Không địa chỉ, chẳng tuổi tên Tuổi này còn có ai đền cho ai? Lặng rồi cái thuở ban mai

(Ảnh: Nhà thơ Phạm Hồng Oanh)


CÒN CHĂNG LÀ TIẾNG THỞ DÀI BƠ VƠ

(Phạm Hồng Oanh)

 

Trước thềm nhà, rớt bó hoa

Thôi thì cứ nghĩ đấy là ai quên

Không địa chỉ, chẳng tuổi tên

Tuổi này còn có ai đền cho ai?

 

Lặng rồi cái thuở ban mai

Còn chăng là tiếng thở dài bơ vơ

Trái tim lạ đến không ngờ

Hình như ta chửa bao giờ quen nhau!

 

Thôi đừng làm bó hoa đau

Cái cần tặng đã nhạt lâu lắm rồi.

Người ơi, xin tặng lại người

Bó hoa quên lãng của thời đã xa.

 

Cũ người và cũng cũ ta

Lọ hoa giờ đã thay hoa mới rồi.