Đất quê gọi mùa

Đất quê gọi mùa
Con đường dài ngang qua phía làng tôi Xe cộ chạy ngược xuôi rung mặt đất Hai mươi năm, chẳng dám tin có thật Giấc mơ bây giờ như vàng nắm trong tay

(Ảnh: Tam Tran)


ĐẤT QUÊ GỌI MÙA

(Trương Minh Hiếu)



Con đường dài ngang qua phía làng tôi

Xe cộ chạy ngược xuôi rung mặt đất

Hai mươi năm, chẳng dám tin có thật

Giấc mơ bây giờ như vàng nắm trong tay


Nhà cao tầng che khuất những hàng cây

Điện bừng sáng khi trời vừa kịp tối

Vào xóm nhỏ chẳng còn lo lạc lối

Thênh thênh đường, quả bóng trẻ con lăn


Những mảnh vườn không còn liếp giậu ngăn

Bức tường chắn nối nhau vuông gạch đỏ

Lối hoa tươi rực rỡ màu lấp ló

Hàng quán, nhà nhà như phố thị khang trang


Đất quê nghèo lam lũ đã giàu sang

Mùa lại mùa, gọi thiêng liêng niềm nhớ

Người trẻ dắt nhau rời phố về quê ở

Gặt hạt vàng, gieo những ước mơ xanh