Đồi Hổ ở Thái Nguyên…

Đồi Hổ ở Thái Nguyên…
Con Hổ cuối cùng vuốt mòn cào rách núi Nhai ánh trăng uống một ngụm gió rừng Cỏ cây cháy - những cây roi đỏ Vụt vào đâu lòng chẳng rưng rưng ? Nhìn thế giới không buồn gào thét


(Ảnh: Pixabay)



 

ĐỒI HỔ Ở THÁI NGUYÊN

(Nguyễn Đức Hạnh)

 

“Nhớ Thế Lữ cùng Nhớ Rừng …”.

 

Con Hổ cuối cùng vuốt mòn cào rách núi

Nhai ánh trăng uống một ngụm gió rừng

Cỏ cây cháy - những cây roi đỏ

Vụt vào đâu lòng chẳng rưng rưng ?

Nhìn thế giới không buồn gào thét

Đá hoang lăn vừa vỡ vừa kêu

Tiều phu chặt cột nhà mình làm củi

Nướng  ngu dốt vạn kiếp xanh rêu

Chẳng còn Hổ cái mà tình tự

Đành yêu thác buồn tênh núi này

Cõng hi vọng đi vào thung lũng

Vết chân lạ nào kiếp trước qua đây ?

Nén trong ngực ba ngàn núi lửa

Chết hoá quả đồi trắng muốt cỏ lau

Đêm rằm tháng 7 nghe tiếng gầm thảng thốt

Là Hổ về không tìm thấy em đâu …