Đông lạnh

Đông lạnh
lạnh không em giá buốt đầu Đông như mũi kim chọc vào tim nhói xác thân bao năm khô cằn sỏi đá…Thu trở mặt, dửng dưng thành kẻ lạ bỏ ra đi theo chiếc lá cuối cùng



(Ảnh: Tam Tran)

ĐÔNG LẠNH

(Ngọc Thạch)

 

lạnh không em

giá buốt đầu Đông như mũi kim

chọc vào tim

nhói xác thân bao năm  khô cằn sỏi đá…

Thu trở mặt, dửng dưng thành kẻ lạ

bỏ ra đi theo chiếc lá cuối cùng

nhuộm không gian là nỗi nhớ mông lung

màu u ám lẫn trong tầng mây xám

như tảng đá tưởng chừng tâm vô cảm

vẫn rùng mình nhức nhối suốt đêm đen

cửa vào tim đã khóa chốt cài then

run lẩy bẩy trước từng cơn gió hú

anh muốn nhặt mảnh lá vàng vụn vỡ

kết lều hoang che chắn gió cộc cằn

che mưa phùn mờ mịt phủ giăng giăng

chắn heo may siết vầng trăng tím tái

nếu có thể níu mùa Thu ở lại

anh sẽ về gom thảm lá vàng rơi

gom trời xanh,gom cả tiếng em cười

kết tổ ấm vượt Đông dài hiu quạnh…

 

ngocthachnguyen 12/12/2024