Góc phố ấy

Góc phố ấy
Có người nhắc, đông về rồi đấy Ờ, kệ nó, sáng nay thức dậy Vẫn cầm tay rảo bước ngoài đường Lòng dạt dào, cảm giác thân thương Góc phố ấy lâu nay vẫn thế Ta vẫn qua, mỗi khi có thể


(Ảnh: Kim Anh)


GÓC PHỐ ẤY

(Dương Chính Chức)

 

Có người nhắc, đông về rồi đấy

Ờ, kệ nó, sáng nay thức dậy

Vẫn cầm tay rảo bước ngoài đường

Lòng dạt dào, cảm giác thân thương

Góc phố ấy lâu nay vẫn thế

Ta vẫn qua, mỗi khi có thể

Vẫn chọn bàn, cái góc thường quen

Chỉ cà phê, không rượu vẫn thành men.

Nghiện là nói cảm giác nhớ thèm

Với điều gì gắn quá thành quen

Chợt buồn khi chẳng còn mấy nữa

Đâu còn những lúc bước đường quen

Anh rất thích ngồi đối diện Bờm

Ngồi ngược gió ngửi mùi tóc thơm

Ngắm tóc xõa mỗi lần cúi xuống

Nhoẻn miệng cười khi anh nói gì vui

Hồi xưa ấy, cà phê, Bờm chẳng biết

Bảo tại anh, giờ cũng rành phân biệt

Đậm nhạt, dở ngon từ lúc chạm môi

Cũng biết nghiền, những lúc lẻ đôi

Cái góc ấy, rồi cũng thành quá khứ

Thì thôi, khi nhớ, lại hướng về...